Đăng nhập để cập nhật những mặt hàng mới nhất!

We'll not spam mate! We promise.

7/31/2013

Tử Hình Bằng Khí Độc

Truyện ngắn: Lời tỏ tình trễ.


Vì có một buổi tiệc, cho nên nhà hàng hôm nay đóng cửa rất trễ. Bàn giao công việc xong, cô vội vã đến nỗi không kịp thay quần áo, cứ mặc thế chạy về nhà, bước thấp bước cao trên đôi giày bệch màu đen của mình.
Cô nhìn đồng hồ trên tay rồi ra sức chạy, mặc kệ cho đôi chân đã gần như rã rời vì phải đứng cả ngày trời, cô chỉ mong làm sao có thể chạy về nhà thật nhanh. Bởi vì cô không muốn bỏ lỡ, mặcdù cô đã bỏ lỡ từ rất lâu rồi.
Cũng may, nhà hàng nơi cô làm việc cách nơi cô ở chỉ tầm 10 phút đi bộ mà thôi.
Bình thường cô chậm rãi đi trên con đường này sau mỗi giờ tan làm, cố gắng bước thật chậm, vẫn luôn cảm thấy con đường quá ngắn, ngắn đến nỗikhiến cho tâm trạng cô hút hẫng. Nhưng hôm nay cô lại cảm thấy con đường dường như dài ra, rất dài, dài đến nỗi dù cô ra sức chạy, vẫn chưa thấy tới nơi.
Gió Đà Lạt lạnh thổi thốc vào mặt cô, từng hơi lạnh bám vào da mặt cô, trên chiếc áo đồng phục phong phanh mà côchưa kịp thay ra, cái lạnh bao trùm khiến cô có chút rùng mình. Mặc dù trênmặt đã bươn ra những giọt mồ hôi vì gắng sức.
Cuối cùng thì cũng có thể về đến nhà, nói đúng hơn là nơi cô đang ở nhờ.
Đây là nhà của bạn cô, Thùy Anh, cô bạn học cùng thời đại học với cô. Căn nhà rất đẹp, làm bằng gỗ tốt, trang trí bắt mắt, nằm trên một đoạn đồi dốc. Xung quanh ngôi nhà là những cây thông caophẳng phiu, những căn nhà khác, cách căn nhà này khá xa, lác đác như lá mùa thu rơi. Nhưng đây là ngôi nhà mà cô từng mơ ước cùng anh xây dựng nên.
Ánh đèn chiếu ra từ căn nhà như xua đuổi đi cái lạnh và sự tĩnh mịch đầy thơmộng của thành phố Đà lạt. Xung quanh rất vắng vẻ, chỉ có những ngọn đèn đường hiu hắt, càng khiến căn nhà trống trải hơn.
Cô thở hổn hển, khi đứng trước cửa nhà. Lập cập tìm chìa khóa để mở, đến khi cho chìa vào ổ khóa và vang lên cái cạch cô mới mừng rỡ đẩy cửa vào. Nhanh chóng đóng cửa, tháo giày rồi chạy thẳng vào phòng của mình, chẳng kịp làm gì, cô vội vàng bật chiếc latop của mình lên. Sau đó mới bắt đầu bình ổn lại hơi thở hổn hển vì chạy vội của mình.
Cô đưa mắt nhìn đồng hồ, đã 10 giờ 40 phút rồi. Trong lòng cô có chút hụt hẫng, có lẽ đã quá trễ.
Cô ngồi phịch xuống ghế, đưa mắt nhìn màn hình latop đang sáng dần lên, ánh sáng đập vào mắt cô gây khó chịu, bởi vì mắt cô đang kéo một màn nước chuẩn bị chực trào ra bên ngoài.
Dù biết là sẽ không còn, dù biết là quá trễ, nhưng cô vẫn không nguôi một hy vọng, những ngón tay run run trong hơithở đứt quãng của mình, cô mở yahoo messenger đăng nhập vào.
Đèn vàng vẫn sáng.
Ánh mắt cô bỗng rạng rỡ vui mừng, khiến cho đôi mắt ngấn ngấn nước của cô đang kìm nén cuối cùng cũng rơi xuống, lăn dài trên gương mặt cô.
Anh vẫn còn trên mạng, vẫn chưa offline. Anh vẫn chờ cô……
Rồi hộp tin nhắn hiện lên trước mặt cô, là tin nhắn của anh.
“ Em đi làm về chưa?”
“ Hôm nay có mệt không?”
…………..
Đó là những lời quan tâm đầy cảm động, nhưng lại khiến cô cảm thấy đau xót nhiều hơn. Anh không biết rằng những lời quan tâm của anh lại khiến trái tim cô đập loạn nhiều thêm và nỗi nhớ anh càng ngập tràn trong cô hơn nữa. Bởi vì sự quan tâm của anh chỉ là tình cảm quan tâm đơn thuần với một người bạn hay chỉ là sự áy náy của anh dành cho cô mà thôi.
Trên màn hình chat, nick name “ Neungaymaitoi” đang nhấp nháy chữ gọi cô.
“ Em có đó không?”
………….
“ Anh biết em có đó mà”
…………
“ Trả lời anh đi!”
…………
Lâu thật lâu, cuối cùng cô cũng chạm tay vào bàn phím, nhẹ nhàng gõ máy chữ:
“ Chào anh!”
“ Em khỏe không?” – Anh lập tức gõ lại tức thì như sợ cô sẽ không nhận được.
“ Em rất khỏe”
………..
Vẫn là những câu hỏi và câu đối đáp như thường lệ, anh hỏi và cô đáp.
Cuối cùng anh ngập ngừng một lát rồi cũng quyết định hỏi cô:
“ Em đang ở đâu?”
“ Anh biết không? Nắng ở đây rất đẹp, bầu trời cũng trong xanh”
Lần nào anh hỏi cô đang ở đâu, cô cũng đều trả lời như vậy.
“ Hai người thế nào rồi? Khi nào thì đám cưới? Nhớ thông báo cho em, em nhất định trở về tham dự” – Cô run rẩy bấm từng chữ hỏi. Khi gửi đi câu hỏi rồi, cô cảm thấy hối hận vô cùng, bởi vì cô sợ câu trả lời. Cô rất sợ anh sẽ nói “ Anh và cô ấy sẽ đám cưới….” Cô rất sợ, nhưng lại không ngừng muốn biết.
Cô không biết vì sao lại muốn biết nhiều như thế, có lẻ là để kết thúc một tình yêu trong cô. Cô không muốn làm một người ngốc nghếch hoài mộng một tình yêu không thuộc về mình.
Lần nào cũng vậy, khi hỏi xong câu hỏi này, cô cũng vội vàng tắt màn hình chat. Cô không dám đợi câu trả lời của anh, càng không dám nhìn vào câu trả lời. Cô sợ rằng trái tim mình sẽ tan vỡ ra thành hàng ngàn mảnh.
Cô rất muốn đánh hàng chữ “ Em nhớ anh lắm”, cũng không biết bao nhiêu lần, cô đã gõ mấy chữ này. Nhưng ngón tay sau khi gõ xong lại không thể di chuyển tiếp được nữa, nên mãi mãi dòng chữ này vẫn không gửi đến được anh.
Nhìn màn hình nền mập mờ trước mặt,hai hàng nước mắt nóng hổi chảy dài trên mặt, cô mới biết mình đang khóc. Cuối cùng, cô không thể kìm chế được nữa, gục mặt xuống bàn khóc nức nở.
Thùy Anh nhìn thấy cô như thế thì thở dài rồi mắng:
- Đồ ngốc, khóc cái gì mà khóc, quên anh ta đi thôi.
Đây đã trở thành thói quen của cô mỗi khi tối trước khi ngủ. Dù mệt thế nào đichăng nữa, dù nhiều lúc khi trở về, cô đều muốn ngã lên giường và cuộn tròn trong chăn ấm, đánh một giấc dài thật thoải mái, nhưng cô vẫn cố gắng mở máy vào yahoo chỉ để nhìn thấy ánh đèn bên kia của anh sáng mà thôi.
Nhiều lúc cô thật sự cảm thấy mình rất ngốc, ngốc vô cùng, thậm chí là còn thua một kẻ ngốc.
Vì một kẻ ngốc sẽ dễ dàng quên đi điều làm mình đau khổ để rồi chìm vào một sự ngốc nghếch khác, còn cô vì sao có mỗi một sự đau khổ mà mãi vẫn không thoát ra được như thế cơ chứ, thật là quá ngốc nghếch mà.
Cứ 10 giờ tối cô lại lên mạng, dù vẫn offline, chưa bao giờ hiện lên, cứ lặng lẽchờ đợi như thế. Chờ đến khi ánh đèn vàng của anh sáng lên rồi lại tắt.
Anh biết cô luôn lên mạng vào lúc 10 giờ tối, dù luôn luôn để off.
Đôi khi cô không hiểu, anh vì sao cứ đến10 giờ là lại hiện online như thế. Cô thường đoán anh hiện lên chỉ để cho cô biết anh muốn nói chuyện với cô, hay chỉ đơn thuần là hiện lên như thế mà thôi. Cô không biết câu trả lời, bở vì cô mãi mãi không đủ can đảm pm cho anhtrước. Cô chỉ lẳng lặng nhìn ánh đèn hiện oline của anh hy vọng anh sẽ nói với cô một câu gì đó.
Giống như một trò chơi, xem ai là người nhẫn nại nhất. Người lên tiếng trước là người thiếu kiên nhẫn nhất. Vàcô luôn là người nhẫn nại nhất, bởi vì anh luôn là người pm trước tiên.
Cô hạnh phúc khi nhận được những dòng pm của anh, nhưng sau đó chỉ là nỗi đau.
Bởi vì cô luôn kết thúc cuộc trò chuyện của hai người bằng việc hỏi anh và cô ấy khi nào đám cưới.
Và cuối cùng câu trả lời mà cô không hềmuốn biết cũng đã xuất hiện dù cô vẫn chưa kịp đặt câu hỏi. Anh nhắn tin và nói:
“ Anh sắp kết hôn”
Cô như chết lặng trước câu chữ này. Cảm thấy đầu óc trở nên hỗn độn và tim của cô có cảm giác đau, đau vô cùng, đau hơn cả lúc cô quyết định rời xa anh.
Những ngón tay run run đặt lên bàn phím rồi lại hạ xuống, sau đó lại đặt lên.Cô cố gắng mĩm cười, mặc dù anh sẽ không thấy, chỉ là tự cổ vũ cho bản thânmình vui vẻ đón nhận cái tin này.
Cô hít thật sâu, cảm thấy lòng ngực muốn vỡ ra, khó thở vô cùng. Nhưng vẫn cố gõ từng chữ từng chữ chậm rãi rõ ràng ba tiếng:
“ Chúc mừng anh”
Sau đó cô cố gắng gõ thêm một dòng chữ hỏi:
“ Khi nào thì cưới”
“ Anh hy vọng em sẽ có mặt “ . Anh thayvì trả lời câu hỏi của cô đã đưa ra một đề nghị.
Cô đau lòng nhưng vẫn cắn chặt răng gõ hai chữ “ Tất nhiên”, cô cố tình dùng hai chữ tất nhiên để cho thấy mình rất bình thản tiếp nhận cái tin này và thật lòng muốn tham dự hôn lễ của anh.
Cô biết mình sẽ đi, sẽ đi với tâm trạng vui vẻ, thành tâm chúc phúc cho anh hạnh phúc.
“ Quyết định vậy đi. Chào em”.
Thế là anh đã out.
Từ trước đến giờ, luôn luôn là cô tắt máy trước, chưa khi nào cô thấy anh rời trước cô, vậy mà sau khi anh nhắn tin như thế cho cô đã vội vã rời đi.
Là anh không muốn tiếp tục đối mặt với cô sau khi thông báo hay vì anh bậnrộn lo cho việc đám cưới mà không có thời gian nói chuyện với cô nữa. Cô không biết, thật sự không thể biết và càng không muốn biết. Bởi giờ phút này, tim cô như đã chết.
Cuối cùng họ cũng thật sự ở bên nhau rồi. Còn cô vẫn ở nơi này gậm nhắm nỗi đau.
Cửa sổ chát đã khép lại nhưng trong laptop vẫn vang lên điệu nhạc bài hát “ Một chút quên anh thôi”.
Mưa đâu cố ý vương trên vai người
Rơi nghiêng trong nỗi cô đơn nào có ai hay
Chỉ muốn bên anh thôi, dù đời chông chênh theo bước anh đi
Hai tư nỗi nhớ cho anh một ngày
Em loay hoay với nhớ quên gần gũi xa xôi
Yêu đương thắt tim em rồi, rằng tình yêu anh đau đớn nhường này.
Một chút quên anh thôi, một chút đâu xa vời mà sao em tiếc nuối.
Vì muốn con tim em yêu anh đến khi hơi thở bớt nồng nàn,
và đôi tay thôi nắm chặt..
Yêu tới khi chẳng còn điều gì hối tiếc..
Someday if I were you,
I could love you less, so I can forget
Vì muốn con tim em yêu anh đến khi hơi thở bớt nồng nàn,
Và đôi tay thôi nắm chặt..
Yêu tới khi chẳng còn điều gì hối tiếc.
Lúc nào cũng vậy, khi mở yahoo chat với anh, đồng thời cô cũng mở nghe bàihát này. Lời bài hát giống như nỗi lòng của cô với anh. Là lời khẩn cầu xin cho cô dù chỉ một chút thôi có thể quên anh….hay là vì cô đã yêu không hối tiếc.
Cô ngồi nghe bài hát hết lần này đến lần khác, mắt vẫn nhìn màn hình vẫn chưa tắt. Không hiểu vì sao bây giờ cô lại không thể rơi nước mắt được.
Thùy Anh đã ở sau lưng cô từ bao giờ, nhẹ nhàng đặt tay lên vai cô vỗ về, nhẹ nhàng nói:
- Nếu muốn khóc, thì hãy khóc đi.
Cô lắc đầu, mĩm cười nhìn Thùy Anh hỏi:
- Thấy mình thế nào? Có phải là quá ốm so với trước đây hay không?
- Ừ, rất ốm.
- Thế có còn xinh không?
- Kém xinh rồi. Gầy như thế kia mà….
- Vậy thì từ ngày mai, phải cố gắng ăn uống thôi.
Thùy Anh nghi ngại nhìn cô hỏi:
- Thật sự có thể quên sao?
- Không biết. Nhưng mình không muốn xuất hiện trước mặt anh ấy với bộ dạng thảm hại.
Cô nói xong rồi thì đi vào nhà tắm, tắm rửa thật sạch. Thùy Anh nhìn theo dángvẻ gầy liêu xiêu của cô thở dài.
Khi cô gặp anh, anh vừa bị bạn gái cũ bỏ rơi chỉ sau lời nói chia tay, không có lấy một lí do. Đối với anh lúc đó, tình yêu là thứ đã sụp đỗ hoàn toàn, không thể nào

Viết cho tuổi 20

Viết cho tuổi 20


Khi nghĩ về những ngày tháng của tuổi 20, lòng con rạo rực con nghĩ về mẹ nhiều hơn. Thời gian như cơn gió nhẹ nhàng lướt đi mà không đợi chờ ai, bao năm tháng con gái mẹ lớn lên và trưởng thành trong tình yêu bao la mẹ dành cho con. Chính tình yêu của mẹ như mạch ngầm suối mát nuôi dưỡng tâm hồn con, chở che con, cho con thấy thế giới này thật tuyệt vời, con có mẹ bên đời đó là hạnh phúc không gì sánh bằng và con biết ở đâu yêu thương cũng lớn lao vô cùng. Mẹ à! chính tình yêu thầm lặng, hi sinh của mẹ đã tiếp cho con sức mạnh, cho con niềm tin, lòng can đảm để tuổi 20 con bước vào đời tràn đầy khát vọng, tình yêu cuộc sống. Đối với con, cuộc sống này thực không dễ dàng chút nào, con thấy mình như con chim non háo hức tập bay để khám phá những chân trời rộng mở, con thấy đôi cánh mình mỏng manh trước gió mưa cuộc đời, nhưng con phải học cách chiến đấu và tự sinh tồn, những lúc con mệt nhoài, trống trải cô đơn; những lúc con hoài nghi về tình đời, tình người con không biết đâu là chân thành, dối trá con lại nghĩ về mẹ, nước mắt con rơi lòng con xót xa, con tự nhủ rồi mọi chuyện sẽ ổn, con sẽ là cô gái mạnh mẽ, sẽ giống như mẹ kiên cường và bao dung, bao dung với cả thói đời làm con đau, lòng người làm con thất vọng.
Tuổi 20 con có nhiều mơ mộng và những khát vọng tuổi trẻ, con muốn được đi đến mọi nơi, muốn khám phá cuộc sống muôn màu trên mỗi chặng đường, con muốn cống hiến nhiệt huyết tuổi trẻ cho những điều ý nghĩa, tốt đẹp và dù ít dù nhiều con đã học được những bài học là hành trang quý giá con gom vào trang nhật kí cuộc đời. Mẹ luôn tin tưởng và ủng hộ con, con thấy mình may mắn và tự tin hơn để gõ cửa những đam mê bất tận.
Tuổi 20 con là những nông nổi và muốn chứng tỏ bản thân, muốn làm mới mình và thả hồn cho gió cuốn đi, con cứ thỏa sức rong chơi, quăng mình vào biển cả mênh mông của cuộc đời, những trải nghiệm những va vấp những rung động đầu đời, có đôi lúc con thấy lạc lõng nhưng không bao giờ chấp nhận dừng chân, con tham gia vào đường đua với lòng quyết tâm và kiêu hãnh của một đứa con gái muốn chứng tỏ khả năng của mình.
Tuổi 20 con là những lúc tâm hồn lãng du, đôi mắt xa xăm về một miền trời không tên về một nỗi nhớ vô định không thành lời, là những đêm trắng con ngồi bên ánh đèn thao thức nghĩ suy về dòng đời dòng người, con thấy mình trở nên sâu sắc, suy nghĩ nhiều hơn, con bắt đầu chiêm nghiệm về quá khứ, hiện tại, tương lai. Cuộc đời qua lăng kính của một đứa con gái tuổi 20 như con còn quá nhiều ngây ngô và giản đơn và cũng thật nhiều màu sắc, có những lúc con thấy nó đẹp lung linh lấp lánh như muôn vì sao; có khi con lại thấy nó mơ hồ ảo ảnh, lòng tự hỏi ranh giới của những yêu – ghét, chân thành – dối trá, niềm tin – nghi hoặc sao quá đỗi mong manh; và có những lúc con chỉ muốn lặng im, muốn đi đâu đó thật xa thật xa để tìm chút bình yên giữa nhịp sống hối hả, ồn ào…Cuộc đời vốn có thật nhiều những bất ngờ, một cánh cửa khép lại, một cánh cửa mở ra, mỗi lần như thế đôi mắt con như cũng lại được rộng mở hơn, sâu thẳm hơn, đọng lại nhiều nỗi niềm hơn, vui có buồn có, bao cung bậc cảm xúc hòa vào thành bản nhạc không lời mãi miên man trong đáy sâu tâm hồn.
Mẹ à! Tuổi 20 con cũng có thật nhiều niềm vui và nụ cười, con hạnh phúc khi có gia đình luôn là điểm tựa bình yên cho bước chân con trở về sau những ngày rong chơi mệt nhoài, con có những người bạn sẻ chia nỗi cô đơn mà có khi con không thể trải lòng với mẹ, con có mục tiêu để phấn đấu, có niềm đam mê để theo đuổi, con biết ước mơ và đang từng ngày vun đắp, chắp cánh cho ước mơ ấy, con có niềm tin, lòng nhiệt huyết của tuổi trẻ để dù vấp ngã vẫn mỉm cười và bước đi. Con cảm ơn trời đất bao la cho con thấy mình thật nhỏ bé, con cảm ơn những ngọn núi cao, lòng đại dương sâu thẳm cho con biết cố gắng, nỗ lực không ngừng để tạo ra kì tích. Con cảm ơn cuộc đời nhiều trắng đen, lối rẽ, bon chen để con thấy mình mạnh mẽ và tìm thấy những điều tốt đẹp vẫn luôn xung quanh mình và khi trải qua thất bại mới hay ý nghĩa của thành công, trải qua cay đắng mới thấy trân trọng nụ cười của hạnh phúc. Tất cả những điều ấy cho con xin một lời cảm ơn tới mẹ yêu dấu của con, cảm ơn mẹ đã sinh ra con, yêu thương con cho con được ngắm nhìn thế giới này và con đang từng ngày được trải nghiệm nó. Con yêu mẹ thật nhiều!
Con là đứa con gái bướng bỉnh và ham chơi, con đang sống trong những ngày tháng bồng bột của tuổi trẻ nhiều đam mê và muốn khám phá cuộc sống, dẫu con biết có những điều không thể nhưng vẫn quăng mình và lao vào những trò chơi của tạo hóa, nhưng mẹ ơi xin hãy hiểu và yêu con nhiều hơn, con muốn sống hết mình và cuồng nhiệt, không muốn được bao bọc trong vỏ kén nhân tạo, con chỉ muốn là chính mình và con tin đi qua những ngày mưa là nắng vàng rực rỡ, đi qua giông bão cuộc đời con sẽ trưởng thành và thấu hiểu hơn.
Viết cho tuổi 20 con, con nghĩ về mẹ, con chạy đến ôm mẹ và khóc, mẹ đừng hỏi lí do mà hãy ôm con thật chặt, con không hứa sau này sẽ là ai trong xã hội, nhưng có một điều con hứa sẽ không bao giờ làm cho mẹ phải thất vọng, con sẽ sống là niềm tự hào của mẹ, là mặt trời trên lưng mẹ, mẹ à!

Cảm xúc dần phai

- Trái đất lớn lắm, rất lớn
- Một khi quay lưng ra đi có thể sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa
- Nếu lỡ sau này ta có bắt gặp nhau trên con đường mà ta đã từng đi...cùng nhau .. nhưng giờ thì bên ta đã là 2 người khác
- Chẵng còn là của nhau nửa thì lúc đó mới biết đau có muộn quá không ?!
- Ai đó ơi hãy trân trọng những gì mình đang có đừng đễ nhạt dần vì 1 khi :
• Yêu thương dừng lại
• Cảm xúc dần phai
• Thì tình cảm kia coi như đã chưa hề tồn tại rồi

Inforgraphic - How Men & Women Spend Money DIfferently

Interesting infographic about the different ways men and women spend money. Everything from retail therapy, to Valentine's Day habits, to charitable contributions.

How Men & Women Spend Money DIfferently Infographic

Infographic - TOP 10 Điều đáng tiếc nhất trước khi chết

[infographic] Gambling With Life As We Know It

    We tell ourselves that after our gamble with life that there may be a better life afterward. The Heaven’s Gate religious cult took quite the gamble. Dressed in matching sweatsuits, Nike shoes, and arm bands, they believed that they would board an alien space-craft following the comet Hale-Bopp by killing themselves. Seems crazy, but soon we may be boarding the same space-craft. Anyone willing to take a bet on when and how?
    Conspiracy theorists, religious figures, even everyday people try to predict the end of the world. There are infinite ways the world may end: asteroids, nuclear war, God’s wrath, or overly intelligent robots. Some people gamble on their predictions for the end of the world. I’m hoping no one gets in too big of a bind and has to induce the end of the world themselves to win a bet!
    Share This Infographic

    [infographic] The Life and Times of Steve Jobs

    For the last few minutes I’ve been staring at my Macbook, thinking about what I should say about one of the most inspirational figures in my life. I thought about sharing my close connection with Apple products, and how I felt when I finally “made the switch” to mac in college. I thought about watching Toy Story for the first time and being amazed at the innovation in animation. I also considered writing about my job at Mutual Mobile where I help companies develop custom mobile applications on iPhones and iPads, and how my job wouldn’t exist if Steve had never been born. But what I really wanted to share, was why Steve was such an inspiration for me.

    Steve believed in creating value above all things. Everything he ever worked on was focused on creating something that didn’t exist before. He was crazy to try and change the world, but he was brilliant enough to do it, multiple times. Steve believed in creating products that users would need, not ones they think they want. He was authoritative, brave, intelligent and revelutionary. I encorage everyone to learn from Steve’s life. This infographic gives a great overview. Thanks to Infographic World, for providing it.
    Click to enlarge
    Related Posts Plugin for WordPress, Blogger...Share This Infographic

    How to Live to 100 [Infographic]


    Living one’s life more healthily can often be quite a big change from how they normally do things, but it doesn’t all need to be tackled at once. One step at a time, people can and do make themselves healthier every day and as a result, we’re living longer as a whole. There are as many proactive steps to a long, healthy life as there are preventative steps, and there’s never a better time to start the healthy lifestyle than at a young age.
    Today’s infographic from BMI Healthcare gives us a look at some of the main health issues and problems that face young people, and what can be done in order to ensure everyone’s good health. After all, the path to living to 100 starts at a young age. Some of the best ways to stay healthy really seem like common knowledge, but it’s often easy to forget or overlook something that will make us healthier in favor of something easier instead. Making sure kids are active is key, along with a healthy, balanced diet. Your kids aren’t into traditional sports like soccer or football? You’re in luck, because there are literally hundreds of other active activities they could choose from that will keep them moving as well as entertained.
    For more info on how to stay healthy (and maybe just reach that century milestone), have a look at the graphic below. [Via]

    Trên đời này cái gì quý nhất?

    Trên đời này cái gì quý nhất?

    Có ba bạn trẻ đang cùng nhau tranh cãi quyết liệt về vấn đề, cái gì quý nhất trên đời? Bạn Nam thì nói rằng trên đời này không có gì quý bằng lúa gạo. Mọi người sống được là nhờ có lúa gạo. Bạn Bắc lại nói vàng mới là vật quý nhất trên đời này.

    Khi có vàng sẽ mua được nhiều lúa gạo. Nhưng bạn Trung lại khẳng định thì giờ là quý báu nhất. Chúng ta không nghe nói sao, thì giờ là vàng ngọc, nếu không có thời gian lấy gì ta làm ra lúa gạo và đãi cát thành vàng. Cuộc tranh cãi cứ thế mà kéo dài, ba bạn đều cho mình là đúng cả, nên chẳng ai chịu thua ai. Cuối cùng, ba bạn phải nhờ thầy giáo giải quyết coi ai đúng, ai sai.

    Nếu luận về đúng sai thì ba bạn đều đúng cả, nhưng chỉ đúng một khía cạnh thôi. Như có năm người mù cùng sờ con voi, người sờ trúng cái chân thì nói con voi giống cây cột nhà, người sợ trúng cái vòi thì nói con voi giống chiếc chiếu cuốn tròn, người sờ trúng cái bụng thì nói con voi giống như bức tường thành rộng lớn, người sợ trúng lỗ tai thì nói con voi giống cái quạt để quạt mát, người sờ trúng cái đuôi thì nói con voi giống như cây chỗi.

    Năm người mù đều nói đúng, nhưng chỉ nói đúng một phần của con voi thôi. Chúng ta trở lại câu chuyện cái gì quý nhất trên đời, lúa gạo rất quý nếu không có lúa gạo lấy gì con người ăn để sống vì nó là lương thực cần thiết cho nhân loại. Vàng là vật quý báu hiếm có, nên nó có thể mua được nhiều lúa gạo và làm trang sức cho con người. Nhưng thì giờ cứ mỗi ngày lặng lẽ trôi qua, không bao giờ quay ngược trở lại nên nó cũng rất quý, cho nên có câu chớ để thì giờ trôi qua vô ích.

    Thầy giáo mĩm cười rồi nhẹ nhàng bảo, các em nói thì chẳng sai chút nào. Lúa gạo rất quý, người nông dân phải đầu đội trời chân đạp đất bán mình cho nắng mưa mà vất vả nhọc nhằn mới làm ra được. Vàng quý và hiếm nên mới đào đãi tìm kiếm khó khăn, khi có được dùng để trang sức làm đẹp hoặc mua các nhu cầu cần thiết để phục vụ cho con người. Thì giờ cũng rất quý, vì nó cứ mãi qua nhanh mà không ngược trở lại, nếu chúng ta không tranh thủ tận dụng thời gian quý báu để mà làm việc lợi ích cho gia đình và xã hội, thì sẽ làm tổn hại chung cho nhân loại.

    Nhưng, các em phải biết con người mới thật sự là quý nhất. Có con người là có tất cả, vì con người biết siêng năng cần cù thì sẽ làm ra được nhiều lúa gạo, sẽ khai thác đào mõ luyện vàng, nếu không có con người biết tranh thủ tận dụng thời gian để làm những việc có ích nhằm phục vụ cho nhân loại được an vui và hạnh phúc, thì thời gian cũng trôi qua một cách vô nghĩa. Vì thế các em ngay bây giờ phải cố gắng siêng năng chăm chỉ học hành, để nâng cao trình độ hiểu biết và sau này các em lớn lên chọn cho mình một việc làm thích hợp mà tùy theo khả năng để đóng góp cho gia đình và phục vụ tốt cho xã hội.

    Này các em, các người trẻ, chúng ta có đôi bàn tay khéo léo để làm tất cả công việc, khi còn nhỏ đôi bàn tay này giúp cho các em học viết chữ, nhờ vậy các em nâng cao được trình độ hiểu biết có được một kiến thức phổ thông, để sau này các em lớn lên dùng đôi bàn tay này với trái tim hiểu biết mà dấn thân đóng góp phục vụ cho đời. Các em có đôi chân mạnh mẽ để gánh chịu toàn thân, nhằm giúp cho thân này làm các việc có ích cho xã hội. Đôi chân này luôn giúp cho các em đi xa ngàn dặm, trèo non lội suối dù đường đời có chông gai hiểm trở, nhưng đôi chân này vẫn luôn tiến bước không ngừng nghỉ cho đến khi già chết mới thôi. Và con người này của các em với tình yêu thương nhân loại, công ơn sâu dày của cha mẹ đã lao tâm nhọc sức, sinh thành dưỡng dục, mang nặng đẻ đau, hy sinh chịu đựng vất vả nhọc nhằn để nuôi các em khôn lớn trưởng thành.

    Nhờ có cha có mẹ mà các em mới có thân này, nếu các em ngay từ khi còn học nơi mái ấm nhà trường mà không chăm chỉ siêng năng cố gắng học hành cho tới nơi tới chốn. Lúa gạo, vàng bạc, thời gian không thể thiếu trong cuộc sống hiện tại nhưng nếu chúng ta không biết nhìn lại chính mình, không biết mình là gì? Có lúa gạo, có vàng bạc, có thời gian, nhưng ta lại thờ ơ với chính mình, chẳng biết mình là gì, thì tội nghiệp cho ta quá trời. Trong bầu vũ tru bao la này trên là trời, dưới là đất, song hành với chúng ta có năm loài cùng chung ở, chúng ta thấy rõ nhất là con người và các loài súc sinh.

    Đất giúp cho con người có sự sống nhờ đôi bàn tay và khối óc này. Còn trời bao gồm mây mưa, mặt trăng, mặt trời, các sóng điện để giúp con người đủ điều kiện sống trong thế gian này. Trời và đất không có cái hiểu biết, ngược lại con người có tri giác, có hiểu biết, chính vì vậy con người là trọng tâm của trời đất, là vật tối linh của muôn loài. Lâu nay chúng ta hầu như ai cũng coi trọng trời đất mà lại coi thường mình.

    Đó chính là sai lầm lớn nhất của con người. Sợ trời phạt, mong trời thương, cầu ông thần đất ủng hộ cho có nhiều của cải, tài sản. Cho nên có câu: “có trời, có đất, nhưng không có con người, thì trời đất cũng vô nghĩa. Không có con người thì tất cả mọi thứ trên đời này đều không có giá trị gì hết". Trong các em ai cũng có trái tim hiểu biết, trái tim này luôn bao dung tất cả mà tạo nên sự hài hòa trong cuộc sống. Nếu ta có nhiều lúa gạo vàng bạc mà không biết sử dụng thời gian đúng nhu cầu trong cuộc sống và không có con người này, thì mọi thứ đó không còn giá trị gì! Lúa gạo là nhu cầu cần thiết trong cuộc sống, nó luôn làm cho con người no đủ mà không sợ đói kém. Vàng, nếu so với lúa gạo thì giá trị thực tế không bằng, không có vàng ta vẫn sống bình thường, không có gạo ăn ta mới chết đói.

    Vậy mà nhân loại cứ cho cái gì quý hiếm là giá trị bởi từ nhận định chủ quan, nếu ta thử làm một bài toán so sánh. Vàng có thể nuôi sống con người hằng ngày hay không, nhưng người ta vẫn nói có vàng mới mua được lúa gạo. Về giá trị giao dịch cân bằng sản phẩm nuôi sống nhân loại, người ta sắp đặt theo giá trị quý hiếm nhưng trên thực tế lại không có nhu cầu chánh đáng. Những gì cần thiết cho sự sống đáng lẽ nó phải giá trị hơn, vì nó có tác dụng nuôi sống chúng ta hằng ngày, nhưng ta lại liệt nó vào diện thấp kém để rồi con người phải lệ thuộc vào các thứ phù phiếm xa hoa mà phải nhọc nhằn lao khổ.

    Như nước là nhu cầu cần thiết cho con người, tắm rữa giặt giũ nấu nướng tiêu dùng hằng ngày, có nước đầu đủ giúp cây cối xanh tươi tạo ra hoa màu thực phẩm, nuôi dưỡng cây hấp thu dưỡng khí che mát, nếu thiếu nước vài ngày sẽ chết, vậy mà có ai quan tâm tới đâu, các nhà doanh nghiệp vì lợi ích cho riêng mình mà xã thải các chất độc làm ô nhiễm môi trường nước trầm trọng, gây thiệt hại cho con người và tất cả muôn loài. Không khí là nhu cầu cần thiết để bảo đảm sự sống cho con người, thiếu nó vài phút thì con người sẽ chết ngay bởi vì nó đầy dẫy trong hư không. Lúa gạo, nước, không khí, so với vàng cái nào quý hơn. Chắc chắn ai cũng nói vàng quý hơn, đó là cái thấy sai lầm nghiêm trọng mà ít ai khám phá được chỗ này. Con người đã tạo ra một sự mâu thuẫn quá lớn, những cái cần thiết giúp ích cho mình mỗi ngày thì ta lại lãng quên.

    Bây giờ chúng ta thử so sánh giữa vàng và sắt cái nào có giá trị hơn? Ai cũng nói vàng giá trị hơn, vàng tính thành tiền thì đương nhiên mắc hơn sắt, nhưng lợi ích thiết thực cho con người lại chính là sắt. Trong cơ thể con người rất cần chất sắt, vì nó là yếu tố quan trọng để tạo thành máu đỏ, do đó trong con người nếu thiếu máu thì sẽ chết, nhưng nếu thiếu chất vàng thì cũng không sao cả. Đó là giá trị của chất sắt trong con người, ngoài ra sắt còn đáp ứng nhu cầu sống cho con người tiện lợi về nhiều mặt như xây dựng nhà cửa, cầu cống, xe cộ giúp cho con người có chỗ ăn ở nghỉ ngơi, đi lại dễ dàng mà tiết kiệm được thời gian.

    Những gì cần thiết cho con người thì chúng ta lại lãng quên ít quan tâm tới nó, cho nên chúng ta chịu chấp nhận sống chung với ô nhiễm, sống chung với bệnh, sống chung với những cái đi ngược lại thiên nhiên. Người nông dân phải cực khổ vất vả nhọc nhằn, một nắng hai mưa chân lắm tay bùn để tạo ra những hạt gạo thần tiên giúp cho nhân loại no đủ mỗi ngày. Vậy mà nó bị con người đánh giá trị vật chất thấp nhất trong các nhu cầu để phục vụ sự sống, chúng ta cần phải có một cuộc hội thảo về vấn đề này mà tìm ra giải pháp chính đáng để làm sao cho phù hợp cuộc sống của con người. Chúng ta cứ nghĩ rằng những gì quý hiếm là đắt tiền mà bỏ quên giá trị thiết thực trong cuộc sống.

    Lúa gạo tuy cần thiết, vàng tuy quý hiếm, thời gian giúp con người làm nhiều việc, nhưng nước và không khí rất cần hơn. Tuy nhiên nó vẫn không quý bằng con người. Không có con người những thứ đó trở thành vô nghĩa, vì các thứ đó để phục vụ cho con người, nhưng nếu con người không có lương tâm, không có trái tim hiểu biết sống si mê vô độ thì có mà cũng như không vì luôn làm khổ đau cho muôn loài. Thực tế theo quan niệm từ ngàn xưa cho đến nay, ai cũng nghĩ rằng cái gì quý hiếm là giá trị cao cả mà lãng quên những giá trị thiết thực để nuôi sống chúng ta hằng ngày. Không có vàng, không có đá quý ta vẫn sống vì nó chỉ là món đồ trang sức phụ cho con người. Không có lúa gạo, không có nước để tiêu dùng, không có không khí để thở thử hỏi ta có thể sống còn hay không?

    Vậy cái gì là quý giá nhất, sự sống của con người và muôn loài. Và cái gì quý nhất trong cuộc sống, con người cần vật chất, con người cần tình cảm,  con người cần tinh thần và con người tâm linh. Có vật chất để đảm bảo đời sống cho con người một khoảng thời gian nào đó, tùy theo phước nghiệp của cá nhân đã gieo tạo. Có tình cảm để con người gắn kết yêu thương với nhau mà đóng góp cho gia đình và xã hội. Có tinh thần sáng suốt minh mẫn lành mạnh để luôn sống lạc quan và yêu đời. Có con người tâm linh cùng với trái tim hiểu biết, thì tin sâu nhân quả mà không làm các việc ác, lại hay làm các việc lành và từng bước phá bỏ tâm niệm hành động si mê chấp ngã chiếm hữu để trở về tính biết sáng suốt của chính mình đó là Phật tính. Khi sống được với tính biết sáng suốt của mình thì chúng ta không bị dòng đời cuốn trôi mà biết quân bình sự sống để đóng góp lợi ích thiết thực cho xã hội.

    Cho nên con người là quý nhất, còn các cái thứ khác chỉ phụ thuộc mà thôi, không có vàng hoặc ngọc quý hay kim cương ta vẫn sống, nhưng thiếu lúa gạo, nước, không khí, ta khó bảo tồn mạng sống. Vậy mà thế gian cứ chạy theo những thứ đó để rồi làm khổ cho nhau, mà quên đi những cái cần thiết trong cuộc sống. Có con người rồi lại có trái tim yêu thương và hiểu biết, thì không gì có thể so sánh bằng.

    Sư phụ chúng tôi chỉ dạy rằng: “ Học tập, làm việc uống ăn làm nên sự sống. Tu là hơi thở quyết định sự sống. Thân thể này thiếu tu cũng như thiếu hơi thở trong chừng phút giây là chết ngay.”

    Do đó sư ông chúng tôi chủ trương tu học và lao động như cái đỉnh ba chân không thể thiếu. Lao động như ăn cơm, học như uống nước, tu như hơi thở và có con người tâm linh để thực hiện ba việc cốt lõi đó. Ba điều đó là sự cần thiết và quý giá nhất trên cuộc đời, kính mong mọi người hãy nên suy xét quán chiếu cho tường tận để rồi lấy đó làm kim chỉ nam mà luôn làm tròn bổn phận đối với gia đình và sống có ích cho nhân loại

    Truyện Ngắn - Đừng Sợ Anh Vẫn Ở Đây (Kỳ cuối)



     by greenstar1313



    Trở về, nơi đau thương nương náu



    Minh đưa Nguyên ra sân bay, anh ôm tạm biệt cô em họ bé nhỏ mà lòng cảm thấy nhoi nhói. Đêm nào anh cũng nghe tiếng cô khóc nấc lên, muốn vào phòng để an ủi cô, nhưng anh nghĩ giờ cô đã không còn là Nguyên của nhiều năm trước, anh cũng không thể cứ mãi ở bên để luôn bảo vệ cô, làm cô tạo vỏ bọc không dám đối diện với mọi khó khăn. Anh nói đùa như thật:
    - Thôi Nguyên à, đừng buồn nữa. Số anh với cô long đong về đường tình duyên, bà ngoại chẳng bảo thế còn gì. Cho nên cô cứ cố gắng mà đương đầu đi, anh cũng ở đây lập đàn cầu cho cô sớm lên xe hoa, trước anh cũng được.
    Cô không nói gì, chỉ mỉm cười. Cô không dám kể cho Minh nghe rằng đêm nào cô cũng có cảm giác một ai đó đang ở bên cạnh cô, lúc thì vuốt tóc cô, lúc lại vỗ về cho cô ngủ… Những điều ấy làm cô nhớ Khôi, thế là cô lại khóc.
    - Bao giờ rảnh lại ra chơi với anh nhé! Anh luôn chào đón em.
    - Dĩ nhiên rồi, mà anh đừng gọi em là cô, nghe xa lạ lắm. Bao giờ anh lấy vợ, có con thì hẵng gọi thay cho con anh bằng cô, còn giờ em thích anh gọi em là em cơ.
    - Ừ, anh biết rồi. Đi bình an nhé! Bao giờ về tới nơi thì alo cho anh. Còn nữa, căn phòng em đang sống, nếu không ổn thì chuyển ngay đi nhé, anh lo lắm.
    - Em biết rồi, anh cũng đi đường cẩn thận, em vào đây.
    Nói rồi cô quay đi. Minh thở dài nhìn cô em họ bước đi đầy mệt mỏi. Người lớn có nhiều chuyện khá phức tạp, đôi khi cứ loanh quanh, luẩn quẩn cả đời không thoát ra được, nhất là đối với tình yêu. Bỗng dưng anh thèm được quay lại tuổi thơ, cái hồi anh không biết yêu, Nguyên không biết yêu, vô tư và hồn nhiên. Anh sẽ lại bảo vệ cô, gọi cô là “Hoa hậu đậu” để rồi cô đuổi đánh anh khắp xóm. Buồn là không thể.

    2 tiếng đồng hồ ngồi trên máy bay trôi qua nhanh chóng, Nguyên đang đứng ở sân bay Tân Sơn Nhất và… một mình. Cô gọi taxi về phòng. Sài Gòn vẫn nóng khủng khiếp, căn phòng lâu ngày đóng cửa, khí nóng ám tới từng kẽ nứt trên tường. Điều đầu tiên khi bước vào phòng là cô mở toàn bộ cửa có thể mở, bật quạt cho đẩy bớt khí nóng ra ngoài. Tự dưng cô thèm quay lại Hà Nội. Cô mở nguồn điện thoại. Vài người bạn nhắn tin hỏi cô đã trở về chưa, bao giờ thì sẵn sàng đi làm, có quà hay không… và… 5 cuộc gọi nhỡ từ Khôi.
    Nguyên vội vàng bấm số gọi lại, cô luống cuống đến phát khóc. Nhưng vẫn là tiếng chuông ngân dài mãi, cô gọi lần hai, rồi lần ba. May quá, có người trả lời:
    - Chào cô! Cô có phải là Thảo Nguyên không?
    - Vâng! Là… Là tôi! – Cô lắp bắp xen lẫn nỗi sợ hãi.
    - Đây là điện thoại của anh Phan Hoàng Khôi, người đã tử vong cách đây 20 ngày. Cô có thể đến ngay chỗ chúng tôi để nhận một số đồ liên quan đến cô không? Chúng tôi rất tiếc…
    Mọi điều sau đó đều ù ù, rè rè trong tai Nguyên. Cô không tin nổi những gì mình vừa nghe thấy, chẳng lẽ là Khôi? Khôi người yêu cô? Khôi người cô yêu? Cô không biết nữa, cô chỉ còn biết khóc, cả cơ thể như không có giá đỡ, cứ mềm nhoài ra. Cô nằm co ro khóc nức nở, trên cổ cô là chiếc vỏ ốc Khôi tặng, cô bất giác đưa nó lên tai nghe. Khôi từng nói, nếu anh đi xa và cô thấy nhớ anh thì hãy lắng nghe chiếc vỏ ốc này, nó sẽ nói thay lời anh muốn nói với cô.
    “Đừng sợ! Anh vẫn ở đây mà…”
    Cô giật mình, ngồi bật dậy, có tiếng nói phát ra đâu đó rất gần cô, nghe rất quen, rất ấm áp. Cô đưa chiếc vỏ ốc lên tai lần nữa. “Đừng sợ! Anh vẫn ở đây!” – Thứ âm thanh quen thuộc phát ra rõ hơn. Cô gào thét, nỗi đau đớn cào lấy trái tim cô, cô nghĩ mình bị điên. Điên thật rồi.
    Sau tang lễ của Khôi, cô trở về nhà với một hộp đầy những thứ mà cảnh sát thấy được tại nơi Khôi mất và chúng đều liên quan đến cô. Khôi cùng một đoàn khách du lịch đi leo núi, anh đi cuối cùng vì có vài người vì quá ham chơi nên đi chậm hơn đoàn, anh phải giám sát họ. Nhưng lúc sau, khi mọi người đã dừng nghỉ thì vẫn còn thiếu một cô bé người Nga. Khôi quay lại để tìm, nhưng vì trời chiều tối, anh sơ ý trượt chân té xuống một đoạn dốc núi. Anh đã ngất và sau khi tỉnh dậy thì không còn ai ở gần để cứu anh lên. Anh đã cố gắng gọi điện, nhưng điện thoại lại không thể bắt được sóng. Thế là số thức ăn anh mang theo chỉ đủ sống trong 4 ngày. Sau đó anh đã không thể chống lại cơn đói và cái chân đã bị gãy vì rơi từ trên cao xuống.

    Nguyên từ từ mở chiếc hộp ra, có một viên đá cuội hình trái tim, trên đó khắc chữ “Khôi yêu Nguyên”, một xấp lá khô có khắc chữ và một lá thư, những dòng chữ nguệch ngoạc của Khôi vì đã đói và kiệt sức. Mắt Nguyên nhòa đi vì nước.
    “Gửi cô gái dễ dàng sợ hãi, dễ dàng rơi lệ, dễ dàng bị tổn thương của anh.
    Anh rất nhớ em, nhớ chết đi được. Nhưng anh biết anh sẽ không chết vì nhớ em mà anh sẽ chết vì không có gì để ăn. Tự nhiên anh ân hận quá, giá như anh cứ ăn như em, ăn kiểu của ‘Tự nhiên như ruồi’ thì có lẽ giờ anh cũng không tiếc vì mình đang chết đói. Anh đùa thôi, em đừng giận. Mà em cũng đừng khóc nha, em phải vui vì đã được một người đẹp trai, tài giỏi như anh yêu, lại còn nuông chiều em nữa. Anh biết em sẽ không dáo dác lên tìm anh khi 3 ngày anh không liên lạc với em, vì em là cô gái chảnh chọe nhất trên thế gian này. Đừng trách anh nếu anh nói thế, em nên thương người sắp chết vì đói em ạ.
    Anh biết sẽ không dễ dàng để quên một người yêu tuyệt vời như anh, nhưng em đừng lo, anh vẫn ở bên cạnh em thôi. Chỉ là… em sẽ không biết anh ở bên em. Đừng nói anh là một thằng ngốc, anh chỉ ngốc trước em thôi, còn với hàng trăm cô gái khác, anh là người hùng, là thần tượng đấy nhé.
    Nguyên à, đã có những lúc anh thật vô tâm, anh mải mê với công việc của mình, anh đi khắp nơi với những con người xa lạ và bỏ mặc em một mình. Đây có lẽ là điều anh ân hận nhất, nhưng em yên tâm, sau này anh hứa sẽ ở bên em, không đi đâu cả, anh thề đấy.
    Anh không biết đến khi nào người ta mới tìm thấy anh, lúc tìm thấy anh còn sống hay đã chết. Anh chỉ biết anh đang rất nhớ em, nhớ kinh khủng. Mà cũng vì nhớ em, cái bao tử của anh chịu để yên cho anh ngủ.
    Đây có lẽ là những dòng cuối cùng anh viết cho em, hết giấy mất rồi, anh cũng kiệt sức rồi. Anh sẽ cố gắng, cố gắng đợi. À, anh biết rồi. Mỗi ngày em hãy lấy một chiếc lá ra đọc nhé, anh sẽ viết lên lá. Mỗi ngày một lá thôi, cho đến khi em đọc hết, đến lúc đó em hãy thôi đau khổ vì anh, em hãy thôi khóc vì mất anh. Hãy chỉ cười thôi em nhé. Và cho dù chỉ còn một mình thì em cũng phải sống tốt, đừng sợ gì cả vì anh vẫn ở đây, bên cạnh em.
    Khôi yêu Nguyên nhiều lắm!”

    Những dòng chữ cuối cùng của Khôi làm tim cô thắt lại. Có phải anh vẫn luôn ở bên cô hơn nửa tháng qua? Có phải người đến để nâng cô lên với ý muốn cô đừng nằm dưới nền gạch men là anh? Có phải người nói với cô: “Đừng sợ, anh vẫn ở đây!” là anh chứ không phải là Minh? Có phải… Một đoạn ký ức dài thật dài, đậm thật đậm quay ngược lại trong tâm trí cô, cô không biết mình nên vui hay buồn, nên khóc hay cười.
    Nắng kìa em! Cười lên cô bé
    Đúng rồi, là Khôi vẫn ở bên cô mỗi đêm. Trong chiếc hộp của Khôi, có tổng cộng 33 chiếc lá khô, trên mỗi chiếc là đều được viết chữ. Nguyên nghe lời anh, mỗi ngày đọc một lá. Khi đọc xong dòng chữ trên chiếc lá đầu tiên, cô đã bật khóc: “Em khỏe chưa?”. “Làm sao mà em khỏe được khi không có anh?” – Cô thì thầm.
    Ngày thứ hai, cô vẫn còn buồn lắm. “Em hết buồn chưa?”, “Làm sao mà em hết buồn được!”
    Ngày thứ ba, cô hồi hộp mở chiếc lá ra đọc: “Em hết khóc chưa?”, “Em hết rồi, nhưng em vẫn còn đau lắm!”
    Ngày thứ bảy, cô trở về nhà sau một ngày làm việc mệt nhoài. Đôi giày cao gót nằm chơi vơi mỗi nơi một chiếc, cô không buồn sắp lại chúng ngay ngắn. Như mọi ngày, cô mở hộp ra, lấy một chiếc lá. “Đừng đọc vào buổi tối, hãy đọc vào buổi sáng chiếc lá tiếp theo em nhé. Anh yêu em!”
    Vẫn là cảm giác có anh bên cạnh, cô ngủ ngon hơn. Cái nóng Sài Gòn không làm cô khó chịu nữa, cảm giác an toàn lại trở về với cô.
    Ngày thứ tám, cô thức giấc và đọc chiếc lá thứ tám: “Nắng kìa em! Cười lên cô bé!”. Đúng thật, nắng, có nắng. “Là anh đoán mò hay anh đang ở đây thật?” – Cô tự hỏi rồi mỉm cười.
    Ngày thứ 21. “Em cười rồi! Hãy dành cho mình một ngày cuối tuần vui vẻ em nhé!”
    Ngày thứ 33.
    Khôi nói đúng, Nguyên đã cười rồi, cô trở lại với nhịp sống hối hả của Sài Gòn. Cô thường xuyên gọi điện hỏi thăm tình hình của Minh và kể cho Minh nghe cảm nhận mỗi ngày của cô. Cô vẫn yêu và nhớ Khôi nhiều lắm, nhưng sẽ không khóc hay buồn đau nữa, vì chiếc lá thứ 32 nói với cô rằng: “Chỉ cần em cười, đó là niềm hạnh phúc nhất của anh!”, cô muốn anh hạnh phúc.
    Một tháng sau, người ta thường thấy một cô gái đi nhặt những chiếc lá khô, viết chữ lên rồi cất vào chiếc hộp cô mang theo, đem về nhà. Mỗi ngày một chiếc lá.
    Nhiều năm sau, người ta vẫn thường thấy một cô gái nhưng đi cùng một chàng trai mỗi ngày nhặt một chiếc lá khô rồi viết lên trên lá mấy dòng chữ, sau đó ra bờ sông thả trôi theo dòng nước. Đúng! Đó là Nguyên và Thiên – người yêu của cô. Thiên bắt gặp những hành động lạ lùng của Nguyên, và thế là anh tìm hiểu, rồi anh yêu cô. Tình yêu đôi khi đến thật đơn giản, chỉ là hiểu và rồi sẽ yêu mà thôi.
    Chiếc lá thứ 33 vẫn nằm trong hộp nhỏ, cùng với 32 chiếc lá còn lại của Nguyên, cô muốn giữ mãi ý nghĩa của 33 chiếc lá một cách trọn vẹn mà Khôi dành cho cô: “Tôi yêu em với một tình yêu sâu sắc, vĩnh hằng.”

    Hết!
    GreenStar (TX)