Đăng nhập để cập nhật những mặt hàng mới nhất!

We'll not spam mate! We promise.

Hiển thị các bài đăng có nhãn Truyện Ngắn. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Truyện Ngắn. Hiển thị tất cả bài đăng

8/12/2013

Infographic - Âm nhạc và tâm lý học








BÀ LÃO ĂN MÀY VÀ ĐỨA BÉ

Bà lão chống gậy, một tay cầm mảnh gáo dừa đứng trước cửa mọi nhà xin của bố thí. Tiếng con chó nhà chủ rít lên nghe khác thường, quyết liệt hơn mọi khi. Một chú bé chừng năm tuổi đứng gần bà lão, trên tay …cầm chiếc kẹo đứng xem bà chăm chú.
*
Có lẽ vì nó không có bà hay cụ,nên bà lão đã khiến nó nhìn bà chăm chú đến thế. Cái tiếng chó sủa như té tát cũng chẳng làm bà lão sợ. Vẫn mảnh gáo dừa chìa ra phía trước. Cái mảnh gáo dừa vỡ tướp, như bóng lên dưới thời gian của đủ các loại ngọc thực – Chắc cầm nó khi đói cũng nặng.
Ở trong sân một tiếng người trung tuổi vọng ra:
- Khổ lắm! Nhà này chẳng có gì đâu!
Lời nói ấy như một thông điệp quen thuộc. Tiếng chó thôi sủa, sự yên tĩnh trở lại nơi ngõ nhỏ. Bà lão lặng lẽ cầm mảnh gáo ra đi. Cái lưng còng như gánh trên thân bà bao mảnh áo quần rách tướp sói lở theo thời gian. Đôi tay gầy gò nhăn nheo, rạn nứt như chứa đựng bao buồn đau cuộc đời.
Thằng bé cũng lặng lẽ ngơ ngác theo bà lão ra đầu ngõ. Chợt rất nhanh nó tiến tới gần bà. Như có lực hút. Nó đưa biếu bà lão chiếc kẹo đang cầm trên tay.
Bà lão cũng ngơ ngác như như chính khi nó ào tới:
- Ôi! Tôi xin cảm ơn cậu. Và trong mảnh gáo dừa run run kia có một cái kẹo.Thằng bé chạy ào đi như trốn sự nuối tiếc.
Ngày hôm sau, vẫn trên lối ngõ nhỏ ấy, tiếng chó lại cồn lên huyên náo. Và bà lão lại ra đi với mảnh gáo dừa trống rỗng. Tới đầu ngõ, vẫn thằng bé hôm qua ngơ ngác theo bà. Nhưng lần này, nó mạnh dạn hơn, tiến tới bên bà lão, trên tay nhỏ còn lại nửa chiếc quẩy đang ăn dở.
- Cháu cho bà – Nó nhẹ nhàng đặt vào lòng gáo.
Tấm lưng còng như rung lên:
- Ôi! Xin cảm ơn cậu. Nó nhẹ nhàng bay đi, trong mắt còn ánh lên một niềm vui nhỏ. Và cứ thế, ngày nọ qua ngày kia, hai cực của hai kiếp người nhỏ nhoi ấy như tiến gần lại nhau hơn.
Tiếng chó vẫn sủa!
Song một hôm, trước cái ngõ nhỏ ấy. Thằng bé tần ngần nhìn bà lão, họ đang tiến đến gần nhau, song trong ánh mắt thằng bé, một nỗi ân hận, thiếu vắng như chìm xuống. Trên tay nó trống không, bất lực, đôi mắt buồn bã hướng xuống con đường nhỏ.
- Cảm ơn cậu! – Tiếng bà lão nói rất khẽ, như chỉ để cho họ nghe thấy. – Bà muốn biếu cháu một thứ! – Trên tay già nua hướng về phía thằng bé, một mảnh nhựa đỏ có in hình đức Phật.
- Bà biếu cháu chút quà.
Trong tay thằng bé vẫn cầm chặt mảnh nhựa, tần ngần nhìn theo bóng bà già khuất dần trên lối xóm. Và mãi những ngày về sau, trong xóm nhỏ, không còn ai nghe tiếng sủa của con chó thường cắn, có lẽ nó đã già và chết.
Nhưng trước ngõ, thằng bé vẫn nô đùa cùng các bạn. Trên cổ nó, cái mảnh nhựa đỏ có in hình đức Phật, như bay theo những nô đùa của lũ trẻ trong không gian.

8/11/2013

[Truyện Ngắn] ĐỪNG HỎI GÌ CẢ! ANH YÊU EM!

[Truyện Ngắn] ĐỪNG HỎI GÌ CẢ! ANH YÊU EM!
**

8/09/2013

Thảm ngựa vằn, rừng hoa dại...


Một buổi sáng bỗng nhiên trời quá đẹp. Đan đến trường rõ sớm, nhẩn nha lượn qua Thư viện lấy thư cho lớp. Xem nào, một nắm thư, Đan giở lần lượt, liếc qua những cái tên người nhận và trố mắt khi chạm vào ba chữ: Vũ Hoàng Đan. Đan chớp chớp mắt, chính xác, tên nó ở chỗ người nhận. Còn phần người gửi bỏ trống. Thư không dán tem.

8/06/2013

[Truyện ngắn] Đại Gia và Con Đĩ

Những viên thuốc Marvolon rơi tung tóe trên sàn, tàn thuốc lá...bay vào ly Maxim, máu chảy ra từ trên đùi chảy xuống...rất nhiều, từng dòng đỏ tươi ướt đẫm trên chiếc váy trắng...căn phòng chợt im lìm và lạnh lẽo, chiếc rèm cửa bay lượn lờ qua mặt cô, một cô gái...vừa bị thằng người yêu...cưỡng hiếp...

8/05/2013

Thích cậu một chút thôi… - Kỳ I

Nhi ngắm nhìn mình trong bộ váy trắng trong túi đồ Nam dúi vào tay lúc nãy, một cô bé khác lạ nào đó đang mỉm cười với Nhi, nụ cười trong veo như màu nắng, mắt hiền hòa lấp lánh vui.


8/02/2013

Truyện ngắn - xin lỗi! vì em đã quên!

 Tôi vẫn ôm mối tình đầu dang dở khi tỉnh ngộ ra anh ấy đã có người yêu tới 2, 3 hay 4 lần...mỗi cuộc tình đi qua người đau khổ lại là những cô gái trẻ dại.

***
Không biết từ bao giờ tôi với anh trở nên xa lạ đến như thế. Lỗi là do tôi hay do anh, tôi cũng không biết nữa nhưng tôi vẫn nghĩ đó là duyên phận để lòng cảm thấy thoải mái hơn. Bạn tôi luôn lắng nghe những giọt nước mắt của tôi rơi trong đêm, biết bao ngày tháng qua, nếu như vết thương đó là một thanh kim loại thì nó đã bị hoen rỉ bởi những giọt nước mắt mặn đắng ấy rồi.

Ngày ấy, tôi là cô sinh viên tỉnh lẻ, sống xa nhà và bắt đầu một hành trình mà tôi cho là đầy gian nan khi tôi mới 18 tuổi. Tôi gặp anh, gọi là anh nhưng ấy kém tôi một tuổi. Đó là một cậu học sinh cấp ba, đẹp trai, hiền lành lại có nhiều tài lẻ. Có nhiều người theo đuổi nhưng anh đã chọn tôi vì tôi là một cô gái sâu sắc. Anh yêu tôi không phải từ cái nhìn đầu tiên, nó là một tình yêu trải qua thời gian rất dài là chị và em, là những dòng tâm sự, là những lời khuyên chân thành và còn là những bài dạy cầu kì mà tôi đã chuẩn bị cho anh khi anh ôn thi tốt nghiệp. Trước đây tôi thường chê bai, thậm chí còn khinh thường mấy cái kiểu yêu đương kém tuổi mình, nhưng giờ chính tôi lại vi phạm vào cái mà tôi ghét, tôi thay đổi cách nhìn về cuộc sống, về tình yêu. Quả đúng là, sự đồng điệu về tâm hồn đâu có quan trọng gì về tuổi tác. Tôi đã yêu hết mình và hơn thế nữa.
Tôi chẳng bao giờ biết giận dỗi như những nhóc nhỏ mà luôn dạy dỗ anh theo kiểu chị em. Anh hiểu và ít lần làm tôi buồn...
Tôi cũng chẳng bao giờ đòi hỏi anh mua quà gì cho tôi nhân ngày nọ ngày kia vì đơn giản anh là học sinh cấp 3, đâu có nhiều tiền...
Tôi chẳng bao giờ bắt anh phải đưa đi chỗ này, chỗ nọ, tôi vẫn một mình, lặng lẽ tự giải quyết các công việc cá nhân vì nghĩ nói với anh sẽ làm ảnh hưởng tới việc học tập của anh...
Tôi không biết đến những nơi sang trọng mà đối với người khác là bình thường thậm chí tầm thường như quán café, quán phở, quán bánh...nào đó ngon ngon trong phố...vì tôi biết anh chỉ là học sinh cấp 3, cuộc sống hoàn toàn phụ thuộc vào gia đình.
Nhiều hơn thế nữa....tôi không có những điều mà các bạn trẻ vẫn có khi yêu...
Tôi luôn thông cảm vì anh...là một học sinh cấp 3, tôi đã chấp nhận yêu anh đồng nghĩa là tôi sẽ chẳng bao giờ được phép đòi hỏi gì nhiều hơn đối với một cậu học sinh cấp 3 như thế! Đơn giản là vì chúng tôi yêu nhau...
Ngày anh vào đại học, cánh cổng tương lai mở ra trước mắt anh, một chân trời mới,anh vẫn yêu tôi. Món quà đầu tiên của tình yêu đó là một hộp sao ước mà anh tự gấp cho tôi, trong đó có một mảnh giấy viết: "anh mãi yêu em" tôi hạnh phúc mang ra đọc đi đọc lại, một bữa cơm anh nấu cho tôi ăn, một lần đèo tôi đi dạy bằng xe đạp...những thứ tình cảm nhỏ bé, vụn vặt thế thôi cũng đủ làm tôi thấy hạnh phúc...
Ngày tháng trôi qua, tôi và anh, hai con người tưởng chừng như không thể nào xa cách, nụ hôn của 4 năm, vòng tay của 4 năm...vẫn ngọt ngào và nồng nàn như ngày đầu mới gặp...
4 năm, quãng thời gian không phải là dài so với cuộc đời mỗi con người nhưng cũng đủ để cho cuộc tình đầu in dấu và khó có thể phai nhạt được trong tâm trí mỗi người. Tôi quá đơn giản trong tình yêu và luôn tìm ra lí do để cảm thông cho anh...nhưng lần này không thể. Tôi ra trường trước anh hai năm. Anh học Xậy dựng nên phải học 5 năm còn tôi thì chỉ kết thúc khóa học với 4 năm "ngắn ngủi", tôi vẫn chờ, một lần được anh đưa về thăm gia đình, được giới thiệu với bố mẹ, anh chị, bạn bè tôi là người yêu anh, tôi đã chờ 4 năm vì anh nói tới lúc tôi ra trường sẽ làm như thế. Dù buồn nhưng tôi vẫn cố gắng đợi chờ, chăm chỉ học tập để có một vị trí xứng đáng. Nhiều lúc tôi trộm nghĩ tôi như được đặt trong một chiếc bao lớn của cuộc tình này, chiếc bao kín màu. Không ai hoặc rất ít người biết về tôi trong mối quan hệ của anh.
- Alo! Em có phải là bạn gái của K, em trai chị?
- Chị là ai?
- Là chị gái của K
- Dạ không! Chúng em là bạn ạ!
- Vậy thì tốt rồi!chị không phải lo lắng nữa! chào em!
Tôi không hiểu tại sao khi đó tôi lại ngu ngơ nói với chị ấy rằng: chúng tôi là bạn trong khi đã yêu nhau bốn năm rồi. Nhưng câu nói của chị "vậy thì tốt rồi chị không phải lo lắng nữa" khiến tôi thấy đau đớn kinh khủng. Có lẽ đây là nguyên nhân anh không dám đưa tôi về nhà!
Một cô bé tỉnh lẻ, xấu xí...không sánh được với anh chàng công tử, đẹp trai lại tài giỏi nữa. Chắc có ai đó đã phong phanh tới họ về mối quan hệ của chúng tôi. Tôi nên rút lui hay đấu tranh để giành được tình yêu này?
Bạn bè tôi khuyên tôi, nên kết thúc đi vì đây là mối tình sinh viên, sẽ chẳng bao giờ đến được với nhau vì tôi còn phải chờ anh 2 năm nữa, liệu lúc đó anh còn yêu tôi như trước không? Tâm trạng ra trường không xin được viêc khiến tôi hoang mang, anh còn quá trẻ, không thể là chỗ dựa cho tôi cũng không thể giúp tôi xin việc ở đây. Tôi cũng không muốn về quê cho dù rất yêu nơi đó. Nhưng theo sự mách bảo của con tim và tin vào tình yêu tôi đã cố gắng vun đắp 4 năm qua, tôi đã đứng vững hơn, chờ đợi anh và chẳng màng tới gia đình anh nghĩ gì về tôi.
Nhưng...những tin nhắn của anh thưa thớt dần, anh nói vẫn yêu tôi nhưng tôi hiểu sự quan tâm thưa thớt ấy! Tôi vẫn chờ, cho tới một ngày tôi thực sự mỏi mệt...tôi đã quyết tâm xa anh!
Nhưng dường như, lòng quyết tâm của tôi khiến anh sợ, anh đang đứng giữa sự lựa chọn tôi và gia đình. Tôi biết và giải thoát cho anh! Hằng đêm, tôi vãn khóc một mình cho hành động đối xử nghiệt ngã của mình với anh. "anh hãy quên tôi đi" đó là điều tôi muốn làm...dù sao thì gia đình rất quan trọng...họ chẳng hề muốn gặp tôi và tôi biết trong lòng anh có chút sĩ diện không muốn giới thiệu một người yêu xấu xí như tôi, tôi nghĩ bi quan thể. Có thể rằng tôi chỉ là chị gái của anh những lúc anh buồn vui, còn sự hiện diện của tôi với tư cách là người yêu thì rất hiếm hoi...
Tôi nên dừng lại, không phải vì hết yêu mà là vì anh không xứng với tình cảm tôi dành cho anh. Sự cảm thông bao ngày tháng qua là quá lớn...Tôi tự tin rằng anh sẽ chẳng thể nào quên được tôi, hoặc là rất khó...
Nhưng một tháng sau...tôi sững sờ khi mối quan hệ hẹn hò của anh trên Facebook với một cô gái đáng yêu mang tên Cỏ Dại. Anh khoe với bạn bè công khai trên đó, rất hãnh diện. anh đăng ảnh họ đi chơi cùng nhau...những tấm ảnh làm tim tôi đau nhói...tôi đã từng đăng ảnh với anh nhưng sợ anh mắng nên nó chưa kịp xuất hiện thì đã bị tôi khóa lại "chỉ mình tôi" rồi chốc chốc lại mở ra ngắm một mình đâu cần những dòng comment hay like nào...
Bốn năm, chưa một lần anh dám công khai tôi như thế, có lẽ là do tôi xấu xí còn cô bé Cỏ Dại kia xứng đáng hơn. Nhưng anh không còn nhớ những gì tôi đã làm cho anh...nó lớn hơn gấp nhiều lần những thứ phù du anh đang có, anh đã ném nó vào sọt rác...có thể là như thế!
Tôi vẫn ôm mối tình đầu dang dở khi tỉnh ngộ ra anh ấy đã có người yêu tới 2, 3 hay 4 lần...mỗi cuộc tình đi qua người đau khổ lại là những cô gái trẻ dại. Tôi nhấc máy lên và đọc...trời đó là tin nhắn của anh!
"Chúng ta đã từng yêu ai đó rất nhiều..để rồi khi đến với những mối tình sau..mọi thứ đều trở nên nhạt thếch...ta cố gắng che đậy điều đó và cho mình là người đặc biệt nhất...nhưng có lẽ rằng cho dù có cố gắng che đậy..thì có lúc anh vẫn tìm thấy nó ở một nơi rất kín trong trái tim mình!hãy cố gắng đừng vì điều đó mà làm cho ai đó buồn...em nhé!"
Anh vẫn yêu tôi, anh không quên được tôi, vậy tại sao anh phải làm như thế? Anh quá hèn, tôi thấy đau đớn hơn vạn lần, tôi không giống anh, không có 2, 3 rồi 4 mối tình nhạt thếch như thế! Tôi không muốn làm ai đó buồn khi tôi chưa quên được anh!
Hết yêu không phải là ghét, là căm giận mà là sự lãng quên..
Tôi đã quên anh, giờ mối tình mới sẽ không hề nhạt thếch...hi vọng ai đó cũng thế..đừng lấp khoảng trống và làm đau người khác...đừng bi quan khi cánh cửa tình yêu bỗng chốc khép lại...chắc chắn rằng trong hàng vạn con người kia sẽ có một người gõ cửa trái tim bạn...làm lành những vết thương lòng!

Truyện ngắn - mong được thứ tha

Tôi run rẩy đưa tay ôm lấy anh, xoa đầu anh và lí nhí: "Để em yêu anh nhé".

***
Tôi vẫn cần lắm, một bờ vai để tựa vào mỗi khi tôi mệt mỏi. Tôi vẫn cứ khóc mỗi khi bước qua những con đường mà anh đã cùng tôi bước đi. Tôi vẫn cứ yêu anh như ngày đầu mình bên nhau.
Chỉ còn chưa đầy một tuần nữa thôi là kỷ niệm một năm chúng tôi chính thức yêu nhau, vậy mà tôi và anh đã không còn đi chung một con đường. Đến tận bây giờ, thật sự tôi không biết lý do vì sao đã đẩy anh và tôi xa nhau như vậy? Thời gian qua có quá nhiều chuyện xảy ra, tôi biết mình đã sai rất nhiều, cứ mắc sai lầm này đến sai lầm khác, tôi đã cố gắng thay đổi nhiều lắm nhưng phải làm sao để anh không phải như vậy nữa? Tôi có nên tiếp tục níu giữ hay đành buông tay anh ra để anh thoải mái hơn?

Anh đã thay đổi rất nhiều, không còn muốn cho tôi một cơ hội, anh đã không tin tôi như trước đây nữa rồi. Thời gian gần đây, tôi luôn là người chủ động xin anh hãy cho mình thêm một cơ hội nữa thôi nhưng anh luôn là người muốn dừng lại với tất cả những lý do mà anh đã nói với tôi, anh thật sự muốn buông tay tôi ra. Có lẽ nào anh đã hết yêu tôi thật rồi sao?
Tôi và anh yêu nhau là cả một câu chuyện dài. Nói chính thức là một năm nhưng trước đó là cả một quãng thời gian dài yêu trong thầm lặng. Anh đã từng yêu say đắm một cô gái khác ...trước tôi. Họ yêu nhau rất nhiều, anh dành cho cô ấy một tình yêu thuần khiết và say đắm nhất, để rồi, bất chợt một ngày, cô ấy nói với anh rằng cô ấy sẽ kết hôn với người yêu cũ của cô ấy, rằng cô ấy chưa bao giờ yêu anh, chỉ mượn anh để quên người cũ đó, nhưng nay người cũ trở lại, cô ấy xin anh cho cô ấy trở về đúng với trái tim cô ấy. Anh đã chẳng nói gì, chấp nhận buông tay và tôi biết sự đau khổ của anh.
Anh là anh khoá trên của tôi, là thần tượng của tôi. Là thần tượng thôi vì tôi biết anh đã có người yêu nên biết chắc tình cảm đó không nên lớn thêm nữa. Tối hôm đấy, như thường lệ, vừa thấy anh onl yahoo, tôi buzz ngay để hỏi chuyện câu lạc bộ (tôi với anh ở cùng câu lạc bộ tiếng Trung ở trường). Anh không trả lời, tôi buzz thêm lần nữa. Anh chuyển sang chế độ busy và để một cái stt: "cũng chỉ là đàn bà cả thôi". Tôi giật mình và biết là có chuyện không hay, vì anh là người chưa bao giờ để stt yahoo cả.
Tôi vội vã phóng xe qua nhà anh và lôi anh ra quán bia gần đó. Anh em chúng tôi thường đùa nhau, nên giải quyết nỗi buồn bằng bia vì uống vào là dễ ra ngay, thoải mái, khỏi ấm ức. Anh ngồi im, chẳng nói gì. Anh kể chuyện anh đã bị người đàn bà đó phũ như thế nào, rồi...anh khóc, lần đầu tiên tôi thấy đàn ông khóc. Tôi run rẩy đưa tay ôm lấy anh, xoa đầu anh và lí nhí: "Để em yêu anh nhé". Từ giờ phút đó, tôi mặc định anh là người yêu của tôi, dù anh chưa chính thức nói ra bất cứ điều gì. Với tôi, anh im lặng là đồng ý rồi.
Chúng tôi ở bên nhau suốt hai năm trời trong một mối quan hệ không rõ ràng như thế. Dù đôi lúc anh tránh xa tôi, anh bảo anh sợ anh sẽ xem tôi như người thay thế, và điều đó không công bằng với tôi, nhưng tôi chấp nhận. Dù đôi lúc hình ảnh người cũ hiện lên rõ quá, anh ôm chặt lấy tôi, tôi cũng ôm anh để anh biết đó chỉ là quá khứ, tôi đang là hiện tại. Rồi một ngày anh nói yêu tôi. Anh bảo với tôi anh đã sẵn sàng cho một mối quan hệ mới, và anh bảo trái tim anh giờ chỉ có tôi. Tôi nhớ, đó là một ngày hạnh phúc nhất của đời mình.
Anh rất yêu tôi, tôi cảm nhận được điều đó trong từng cử chỉ và ánh mắt của anh. Anh luôn yêu tôi hết mình, vì anh bảo muốn bù đắp cho tôi hai năm về trước. Tôi ra trường, được nhận ngay vào một tập đoàn lớn làm việc. Công việc đã chiếm phần lớn theo gian của tôi. Anh bắt đầu giữ tôi thật chặt, bắt đầu quản lí tôi. Tôi mệt mỏi đến nghẹt thở.
Mối quan hệ xã hội của tôi tăng lên nhiều và tôi được tiếp xúc với nhiều anh chàng giỏi giang và thành đạt. Tôi bắt đầu xiêu lòng với Lâm, một đối tác của công ty tôi. Cái vẻ lãng tử và thành đạt của anh cứ như bỏ bùa tôi và tôi bắt đầu cau có với tình yêu của mình.
Tôi đánh mất mình, tôi hôn Lâm và anh nhìn thấy. Tôi sợ hãi và chẳng biết giải thích với anh thế nào. À không, tôi chẳng có gì để giải thích. Tối đó, anh để lại một stt từ rất cũ: "cũng chỉ là đàn bà cả thôi". Tôi thấy mình nghẹt thở. Có gì đó ùa về, tôi khóc và chạy đến nhà anh. Anh mở cửa, chỉ đợi có thế, tôi lao vào ôm chầm lấy anh, tôi rối rít xin lỗi anh, anh đẩy nhẹ tôi ra. Chẳng nói gì, vẫn là cái im lặng như vài năm về trước.
Cả tuần nay anh không nói gì với tôi, anh tránh tôi như tránh tà, anh còn chán không thèm nhìn vào mắt tôi, anh còn chán đến độ còn không về nhà. Mặc tôi cầu xin, mặc tôi khóc lóc, mặc cho tôi van nài, anh không có lấy một sự bao dung cho tôi. Tôi biết tôi có lỗi với anh nhiều lắm, nhưng tôi cũng yêu anh nhiều lắm.
Hôm qua tôi bảo anh: "cho em một cơ hội để sửa sai đi anh, nếu không em chết mất". Anh lạnh lùng đáp: "Vậy thì chia tay đi". Tôi không muốn thế, ba năm của chúng tôi không đủ để anh tha thứ cho tôi một lần hay sao? Biết anh chưa yêu tôi, tôi vẫn sẵn sàng ở bên anh đấy thôi. Tôi phải làm sao đây? Tôi ân hận lắm. Nếu anh không tha thứ cho tôi, chắc tôi không sống nổi mất. Xin anh

Truyện ngắn - Tôi có nên chấp nhận tình yêu này

   Nhiều khi tôi tự hỏi liệu tôi có đủ can đảm để tin và yêu cậu ấy không ?

***
Tôi và cậu ấy quen vào một buổi chiều gió bắc về lành lạnh – một chàng trai nhỏ tuổi hơn tôi nhưng có vẻ ngoài lịch sự rất ấn tượng. Dần dần chúng tôi nói chuyện và bắt đầu tâm sự nhiều hơn. Cậu ấy đã có người yêu và thi thoảng, cậu ấy vẫn tâm sự với tôi về tình yêu của họ. Tôi gần như sống cùng với câu chuyện của họ, những lúc có bất hoà, tôi cũng khéo léo hàn gắn, những lúc giận dỗi, tôi chủ động giúp họ làm hoà, lúc họ vui, lúc họ buồn, , tôi dần dân trở thành người đồng hành đầy chia sẻ với tình yêu của họ.
Đến một ngày, tình yêu của cậu ấy và bạn gái sứt mẻ, cậu ấy hay liên lạc với tôi hơn, hay gặp tôi hơn. Có lần cậu ấy đi xem phim với cô ấy, trong khi xem phim, cậu ấy nhắn tin nói chuyện với tôi khiến tôi rất bối rối, chẳng hiểu sao tôi mơ hồ cảm thấy có 1 thứ tình cảm khác lạ đang len lỏi trỗi dậy trong mối quan hệ này. Và tôi chợt nhận ra, hình như tôi đang thích cậu em thân thiết của mình.
Cô ấy biết chuyện, giận dỗi cậu ấy rất lâu. Tình cảm phai nhạt, hai người chia tay, rồi cậu ấy chính thức theo đuổi tôi. Tôi mừng thì ít mà buồn thì nhiều. Mừng vì người mình thích cũng thích mình và buồn hơn khi tôi là lí do tan vỡ của họ. Cậu ấy đã nói với cô ấy là cậu ấy thích tôi và muốn theo đuổi tôi nên hy vọng cô ấy sẽ không níu kéo.
Tôi biết là cô bé ấy buồn nhiều lắm, tôi cũng biết là cô bé ấy ghét tôi nhiều lắm. Cũng đúng thôi, dù là vô tình hay cố ý, chính tôi mới là kẻ thứ ba xen vào câu chuyện tình yêu của họ. Cậu ấy thì cứ khăng khăng là tại tình cảm không còn, là tại cậu ấy yêu tôi nhiều hơn, là tại cậu ấy cần tôi chứ không phải là cô bé ấy. Nhưng tôi, một con người đa nghi vì bao lần bị phản bội liệu có dễ dàng chấp nhận cậu ấy. Vì thật sự, đôi khi tuổi tác cũng là cả một rào cản lớn. Tôi đối diện với cậu ấy bằng một sự bất cần. Vì sao ư? Chính tôi cũng khó hiểu vì tôi cũng không rõ liệu cái tình cảm trong tôi có đủ lớn để bước qua được cái rào cản đó. 
Cậu ấy hằng ngày vẫn chứng minh cho tôi thấy tình cảm của mình, là tin nhắn mỗi ngày, là đưa đón sớm hôm, là những chai C2 mát lạnh trong những ngày hè oi bức và đôi khi chỉ là cái áo mưa gấp cẩn thận đặt trong cốp xe tôi từ bao giờ. Rồi có lần chúng tôi đi hát có cả cô ấy (hai người họ là bạn cùng lớp đại học), hôm đấy cô ấy say làm vỡ cốc và trượt ngã. Tôi giật mình định đi ra đỡ nhưng cô ấy đứng lên, tôi bảo cậu ấy ra xem cô ấy như thế nào. Cậu ấy do dự, sợ tôi nghĩ linh tinh. Rồi tôi đẩy cậu ấy về phía trước, cậu ấy bước đến, đỡ cô ấy dậy, và không quên ngoái về phía sau nhìn tôi đầy lo lắng.
Tôi chẳng hiểu sao, cái ánh mắt ấy lại làm tôi lo sợ đến lạ: sợ một ngày khi tôi đã yêu cậu ấy, cậu ấy chợt nhận ra vẫn còn tình cảm với người ta thì tôi sẽ đau khổ gấp bội lần. Rồi cậu ấy bảo tôi đừng nghĩ linh tinh, bảo tôi răng cô bé kia đã chẳng còn bận tâm đến cậu ấy nữa, rằng cậu ấy yêu tôi và tôi cần cậu ấy phải làm gì tôi mới hiểu, rằng là,...tôi hãy nghe trái tim tôi nói, đừng để lí trí che lấp con tim.
Tình yêu ư? Có khi nào nó là tình chị em mà chúng tôi đang hiểu sai? Liệu tôi có nên mạo hiểm với thứ tình cảm này. Khó nhỉ? Tôi muốn được yêu, nhưng không phải là thế này.

Người ta lớn để làm gì?

Lớn để thấy mình mất đi nhiều điều tốt đẹp, mất đi sự hồn nhiên; lớn để thấy nhiều điều không đẹp của cuộc sống, thấy mình mệt mỏi trong từng ngày trôi qua, lớn để cảm thấy mình quá bé nhỏ trong biển lớn cuộc đời mênh mông...

***
Nhớ lúc bé, rồi khi còn đi học, lúc nào cũng mong được chóng lớn, lớn để làm những việc mình thích, để thực hiện những ước mơ của mình, để mọi người tôn trọng ý kiến của mình, được tự chứng tỏ mình,... và còn hàng tỉ lý do khác cho ước mơ được mau lớn...
19 tuổi, tuổi chưa là người lớn hoàn toàn, nhưng cũng chẳng là trẻ con nữa. Bước những bước chân đầu tiên vào đời, cái tuổi tự mình làm chủ cuộc sống, cũng có thể gọi một phần nào đó là "lớn", đã biết tự sắp xếp, tự chịu trách nhiệm cuộc sống cho mình, mới thấy "lớn" không như những mong ước ngày bé.
Người ta "lớn", tự chịu trách nhiệm cuộc sống của mình, rồi những thành công hay thất bại đều tự mình đón nhận. Có những sự thất bại nặng nề làm con người hụt hẫng, suy sụp nhưng khi ta đã "lớn", ta phải tự mình nhận về những nỗi buồn của riêng mình.
"Lớn" là biết cảm nhận cuộc sống, biết buồn, biết đau khổ, biết tính toán cho mỗi ngày mới. Biết buồn khi gặp thất bại, biết chia sẻ với những nỗi đau, phải giấu đi những suy nghĩ thật của mình để mong người khác vui lòng.
Khi ta "lớn", trong mỗi nụ cười dường như vẫn ẩn trong đó những lo toan, những nỗi buồn, những tính toán cho những ngày tới. Hiếm khi "lớn" mà ta được cười thoải mái, vô tư như ngày còn bé. Có những chuyện buồn, trắc trở trong cuộc sống, khi "lớn" ta phải giấu kín trong lòng, không thể chia sẻ với ai, không như ngày bé có thể vô tư chia sẻ với bố mẹ.
"Lớn" là ta mất đi sự thoải mái trong tâm hồn, để từng ngày trôi qua, người ta có thêm nhiều điều để suy nghĩ, từ đó trưởng thành hơn mỗi ngày.
Người ta đã "lớn" khi nhìn cuộc sống bằng con mắt thực tế hơn, không còn mơ mộng những ước mơ cao đẹp như ngày trước. Khi "lớn" ta chỉ biết sống cho ngày hôm nay, cho những công việc của buổi sáng, buổi chiều, buổi tối, cho những việc của hôm nay, ngày mai, tuần này, tuần sau. Đâu còn những giờ phút ngẩn ngơ bên sân trường mơ một tương lai thật đẹp, một tương lai mà chỉ có những ước mơ về một cuộc sống dễ dàng.
"Lớn" để biết lo lắng nhiều hơn cho người thân, bạn bè.
"Lớn" là phải biết cho nhiều hơn là nhận, cho đi những tình cảm yêu thương của mình đến người xung quanh, không còn vô tư nhận về những sự quan tâm của bố mẹ, bạn bè mà không nghĩ đến sự đáp trả.
"Lớn" là khi người ta biết xấu hổ về những thất bại, biết tự hào với những thành công, biết cuộc sống còn những điều chưa tốt, biết tìm cho mình một cuộc sống thật tốt.
"Lớn" để ta hiểu rằng không có một điều gì có thể dễ dàng như mình mong muốn, cuộc sống là những khó khăn, thử thách, muốn đạt được những điều mong muốn phải cố gắng rất nhiều, cuộc sống không là một món quà tặng mà nó là sự cố gắng hết mình để nhận lấy.
Và khi đã "lớn", ta mới hiểu rằng khi ta lớn lên hằng ngày là thời gian những người thân ở lại bên ta càng ngắn lại, nhận biết rằng cuộc đời là những sự ly tan, không có gì là mãi mãi.
Khi ta "lớn" ta mới hiểu những niềm hạnh phúc của tuổi thơ quí giá biết nhường nào và biết tiếc nuối những gì đã qua.
"Lớn" để ta cảm nhận rõ ràng nhất tình cảm mọi người dành cho mình, đó không chỉ có sự yêu thương mà còn có cả những sự ganh ghét, sự khinh thường, sự dối trá. Tất cả như thử thách mà mỗi người phải vượt qua trên con đường của mình và đôi lúc ta tưởng chừng không vượt qua được để qua mỗi thử thách lại thấy mình lớn hơn và trưởng thành hơn.
"Lớn" là xa rời tuổi thơ, tự đứng lên bằng chính đôi chân của mình, từ đó thấy cuộc sống này không hề đơn giản mà trái lại còn nhiều những nỗi buồn, những sự thất bại và còn đó cả những nỗi đau.
19 tuổi, liệu như vậy đã lớn chưa?
Lớn để thấy mình mất đi nhiều điều tốt đẹp, mất đi sự hồn nhiên; lớn để thấy nhiều điều không đẹp của cuộc sống, thấy mình mệt mỏi trong từng ngày trôi qua, lớn để cảm thấy mình quá bé nhỏ trong biển lớn cuộc đời mênh mông...
Vậy người ta lớn để làm gì...?

Sẽ có thiên sứ thay em yêu anh

 Em không định lượng được em yêu anh bao nhiêu chỉ biết rằng từ khi anh đi em đã phải một mình mò mẫm kiếm tìm rồi chấp nối lại những yêu thương bằng tất cả niềm tin đã vỡ, chỉ để mong tìm lại được chút bình yên trong tâm hồn.

***
Anh nói đúng, em đã không có cơ hội để hiểu được anh đang nghĩ gì và tình cảm dành cho em là thứ tình cảm gì? Cũng như em đã từng nói đôi khi mình còn không hiểu nổi chính mình thì làm sao người khác có thể hiểu được hết mình đang nghĩ gì! Em cũng biết rất rõ là anh cũng không hề hiểu được em nhưng anh biết không em không hề trách anh chút nào cả. Anh không hiểu được tất cả yêu thương chân thành của em lúc anh đến, càng ko thể hiểu được những đau thương hụt hẫng của em lúc anh đi.

Trong mắt bạn bè, em là người vui tính, em luôn là người để người khác tìm đến mỗi khi có chuyện buồn vui nhưng chính em lại chưa bao giờ mở lòng tâm sự chuyện của mình. Những ngày anh im lặng về quê em hụt hẫng, em luôn tự hỏi em đã làm gì sai, em tự an ủi mình anh đang thử thách tình cảm của em. Em luôn nghĩ trong đầu "em vẫn đợi anh về", tối nào em cũng ra ngồi trước hiên nhà chờ đợi , em ngốc lắm, em đã cho rằng anh sẽ chạy qua bất ngờ và em sẽ ôm chầm lấy anh giống như trong phim vậy!
Em đã viết cho anh rất nhiều thư tay rồi hy vọng sẽ gặp được anh, em sẽ đưa cho anh xem để anh biết tuy em im lặng nhưng trong lòng ngập tràn nỗi nhớ anh như thế nào? Em sống trong đợi chờ, trong hy vọng như vậy đấy.
Em luôn nói là phải đối mặt, nhưng thực tế em lại không dám đối mặt, em trốn tránh, em đã không còn dám ra trước nhà ngồi hay làm bất kì điều gì liên quan tới anh nữa. Dù rât đau khổ, rất nhớ anh, rất muốn nói cho anh biết em đang như thế nào nhưng lý trí ngăn em lại. Không phải vì em tự cao mà là vì em ko bao giờ muốn anh thấy em tội nghiệp mà ban phát yêu thương. Thực lòng, em không cần sự thương hại. E đã định ko bao giờ nói cho anh biết những suy nghĩ này, vì em nghĩ em có nói hay không đối với anh đã không còn quan trọng. Nhưng hôm nay, khi anh hỏi: "em yêu anh được bao nhiêu?". Em đã chả biết trả lời như thế nào.
Tình yêu đối với em đơn giản như chính con người em vậy. Tình yêu đâu phải ai cũng may mắn tìm được nhau, chỉ một người cố gắng càng chứng tỏ sự thất bại vì tình yêu phải là sự tự nguyện từ hai phía chứ không thể nào là ép buộc!
Em không định lượng được em yêu anh bao nhiêu chỉ biết rằng từ khi anh đi em đã phải một mình mò mẫm kiếm tìm rồi chấp nối lại những yêu thương bằng tất cả niềm tin đã vỡ, chỉ để mong tìm lại được chút bình yên trong tâm hồn.
Em nói những lời trên để anh biết rằng ít nhất thời gian qua anh đã không hoài phí tình cảm vơi một người không xứng đáng mà là một đứa tốt bụng mà ngốc ngếch đã đối với anh là thật lòng. Chứ ko phải nói ra để anh tự trách mình anh biết không!
Lần này nữa thôi, sau này mình đừng nhắc lại những chuyện không vui này nữa nha anh. Em muốn những gì còn lại trong kí ức anh, em là người vui vẻ chứ không phải là bi lụy đau khổ. Em thật lòng không mong anh không phải vì em mà phải gượng ép mình suy nghĩ, lựa chọn hay làm gì; càng không muốn bản thân mình tiếp tục sống trong đợi chờ hy vọng.
Anh hỏi em có ghét anh ko? Câu trả lời của em là không bao giờ. Bởi vì chỉ có tha thứ mới mong được bình yên. Những gì đã trải qua em bằng lòng chấp nhận tất cả mà sẽ không hối hận.
Chỉ mong em và anh đều sớm tìm lại niềm tin vào tình yêu để tìm hạnh phúc đích thực! Sẽ có thiên sứ thay em yêu anh!!

một chút buồn nhẹ - Em chấp nhận buông tay

(truyenngan.com.vn) "Anh sẽ không cưới em đâu, anh nói thật lòng đó"

***
Tôi cứ ngỡ mình sẽ chẳng có thể viết về anh, viết về tình yêu của tôi, về những nỗi đau mà đã từ lâu tôi giấu ở trong lòng, tôi luôn tự lừa dối bản thân mình rồi sẽ hết yêu anh thôi, tôi sẽ yêu người khác nhưng tôi sai rồi anh à.....tôi vẫn còn rất yêu anh.
Tôi cố gắng trong mệt mõi, dõi mắt nhìn về nơi có anh, có một hình bóng thân quen, có 1 bóng hình mà tôi yêu thương nhất cuộc đời. Anh là gì, là ai, anh đã làm gì để 1 đứa con gái như tôi lại yêu anh nhiều đến như vậy, tôi chỉ biết yêu anh, không biết yêu bản thân mình, tôi tự làm khổ tôi thôi đúng không anh ? "Tại sao không phải là tôi? Tại sao không phải tôi?" Tôi muốn hét thật to, tôi muốn có câu trả lời, tôi muốn biết thật ra từ lúc bắt đầu cho đến giây phút này tôi đã làm gì sai...!!!!

Tôi và anh vẫn bên cạnh nhau mỗi ngày, mỗi ngày nhìn thấy anh khi thức dậy, dù tôi biết gần giây phút này đây, hạnh phúc này đây sắp kết thúc rồi, là kết thúc thật sự. Tôi không biết có người con gái nào chấp nhận yêu 1 người, yêu chân thành, tha thiết dù biết người con trai đó sẽ có 1 ngày bỏ rơi mình mãi mãi...
"Anh sẽ không cưới em đâu, anh nói thật lòng đó" đúng anh đã rất thật lòng, câu nói từ anh tôi đã nghe rất nhiều lần nhưng sau mỗi lần anh nói tôi điều có cảm giác trái tim mình ngừng đập trong giây lát, cảm giác đau đến không thở được, anh ơi sao lại có thể nhẫn tâm với tôi như vậy, sao có thể đối xử với tôi như vậy, tôi ước anh là người giã dối nhất là ngay trong lúc này đây.
Là tôi tất cả là do tôi, là tôi cam tâm tình nguyện yêu anh, từ lúc chấp nhận tôi đã đánh cược cho cuộc đời mình rồi, và bây giờ cho dù có thất bại thì cũng phải chấp nhận...Sao không phải là tôi, tại sao người anh tìm kiếm, người anh yêu không phải là tôi, tại sao vậy anh....tại sao???.
Trái tim tôi đau lắm, tình yêu là gì? Hạnh phúc là gì hả anh, sao nó không mỉm cười với tôi....sao lại quay lưng với tôi..
Nói làm sao hết được cảm giác của tôi, có cái gì đó đè nặng trái tim, cổ ngẹn đắng, mắt cay cay sau mỗi lần tôi buồn, tôi bế tắc tôi viết về anh tôi đều khóc, tôi không biết tại sao mình có thể khóc nhiều như vậy, tại sao khi buồn lại phải khóc,,,tại sao khi khóc xong tâm trạng của tôi lại tệ hơn như thế hả anh ???
Tôi vẫn yêu anh, dù tôi đã từng cố gắng đừng yêu anh, dù tôi đã cố gắng để dừng lại, sao những người con gái được yêu lại được nhõng nhẽo, được người yêu nâng niu, chiều chuộng còn tôi thì không ?...không phải tôi cần những điều đó nhưng tôi muốn anh biết tôi cũng cần lắm sự yêu thương từ anh, tôi rất cần, có bao giờ anh hiểu cho tôi không anh....Tôi cố gắng đứng dậy sau mỗi lần bị tổn thương để tìm kiếm nhặt lại tất cả những mãnh vỡ sắp xếp lại chúng, dù trái tim đang rướm máu,..tôi đau lắm anh có biết không anh?
Anh ! Đã có khi nào anh rơi nước mắt vì tôi, đã có khi nào anh nhớ về tôi như nhớ người mình yêu thương, nhớ tôi như tôi đã từng nhớ anh, có khi nào không anh? Có khi nào anh suy nghĩ lại mà xót thương tôi, người đã yêu anh chân thành, yêu và cho tất cả không giữ gì lại cho riêng mình, để bây giờ đau lòng nhận ra rằng, anh không hề yêu tôi..tại sao vậy anh,,sao lại không yêu tôi, sao lại cho tôi cơ hội cho tôi hy vọng giờ lại chọn cách ra đi, bỏ lại 1 mình tôi, tôi phải làm sao quên anh đây...!
Tôi cũng muốn mình mạnh mẽ, là mạnh mẽ thật sự chứ không phải gượng cười trước mặt mọi người, trưỡc mặt anh để chứng tỏ mình bản lĩnh, tôi không cần, thật sự không cần, nhiều lúc ngồi 1 mình suy nghĩ, tôi ước mình có thể giống như những nhân vật trong phim tôi hay coi họ đau khổ vì tình nhưng mạnh mẽ ra đi, họ ra đi vì biết rằng cuộc dời trong phim của họ đã được định sẵn, đạo diễn đã sắp đặt, tôi ước gì cuộc đời tôi có thể như vậy, thà là hạnh phúc hay khổ đau 1 lần rồi thôi, đừng vày vò bản thân mình,...tôi ước gì có ai đó có thể nói cho tôi biết,,tôi phải làm gì vào lúc này.
"Anh đã từng nói để có được 1 tình yêu chỉ cần yêu thôi không ghen ghét, không thù hận thì rất khó". Anh nói đúng rất khó, vì tình yêu là như vậy, tôi xin lỗi những giọt nước mắt tôi rơi vội vã, những trách hờn, giận dỗi làm anh khó xử, xin lỗi anh, xin lỗi vì tất cả nha anh. Cho tôi 1 cơ hội cuối cùng được bên anh, tôi sẽ âm thầm lặng lẽ, âm thầm như chính tình yêu tôi giành cho anh vậy đó, tôi cầu mong sẽ có người con gái xinh đẹp, giỏi giang yêu anh thật lòng, anh đáng có được hạnh phúc mà anh nên có...
Anh nè, tôi có 1 lời này muốn nói dù tôi biết những dòng tâm sự này sẽ chẳng thể đến với anh, bàn tay anh rất ấm áp, dù bên cạnh anh tôi không cảm nhận sự ấp áp đó như khi nắm bàn tay nó thật sự làm tôi thấy bình yên vô cùng, tôi rất hạnh phúc dù rất nhỏ nhoi...nên xin anh hãy để yên bàn tay anh khi tôi muốn nắm lấy, đừng buông tay tôi nha anh, cho tôi thật hưởng hơi ấm đó dù sau này có như thế nào tôi vẫn không hối hận..
Tôi sẽ không khóc nữa, dù thế nào cũng không rơi lệ vì đó là tình yêu, tôi đã rất hạnh phúc dù thời gian bên anh không là cả cuộc đời..anh, nếu được chọn lựa chọn 1 lần nữa cho tình yêu của mình tôi vẫn chọn để yêu anh, dù có đắng cay vẫn không hối hận..
Tôi chấp nhận buông tay, lần này là thật sự chúng ta đã nói với nhau rất rõ ràng rồi phải không anh, dù rất khó nhưng tôi sẽ cố gắng không phiền tới anh, không buồn, và không khóc trước mặt anh nữa. Anh biết không khi yêu ai đó chân thành thì dù cho có đau khổ thì tình yêu đó vẫn không bao giờ mất đi,....và tôi cũng vậy, tôi yêu anh, yêu tất cả những gì thuộc về anh, dù anh là người mang lại cho tôi những giọt nước mắt, những nỗi đau, người làm cho trái tim tôi tan nát. Tôi cũng là con gái, tôi cũng yếu đuối lắm anh biết không, tôi cũng cần lắm bàn tay của anh che chở,, nhưng anh đã không làm điều đó với tôi.
Tôi đã bước vào cuộc đời anh 1 cách âm thầm thì bây giờ tôi cũng sẽ bước ra khỏi đó 1 cách âm thầm,âm thâm lặng lẽ giống như tôi đã yêu anh vậy..Tôi muốn dùng nỗi đau nào đó để quên nỗi đau ở trái tim, tôi tự hành hạ bản thân mình nhưng tất cả làm tôi đau đớn, tôi vẫn không quên được anh...
Tôi nghe đâu đó câu nói " Yêu là chấp nhận buông tay khi người đó không còn muốn nắm lấy tay bạn nữa, yêu là chấp nhận buông tay khi người đó muốn nắm lấy một bàn tay khác" Và tôi chấp nhận thất bại, tôi cứ ngỡ rằng khi tôi thật lòng thật dạ yêu anh thì sẽ có 1 ngày anh nhận ra tình yêu của tôi mà yêu tôi như tôi đã yêu anh, nhưng không, tôi đã sai rồi, tình yêu của tôi dù có lớn đến đâu cũng không giữ được trái tim của anh, vì vốn vĩ trái tim anh không thuộc về tôi, tôi không còn đủ sức nữa, nói đúng hơn là tình yêu của tôi không còn đủ sức để tiếp tục khóc, tiếp tục hy vọng vào anh. Tình yêu phải từ 2 phía 1 mình tôi tình không đủ để giữ lấy nữa rồi, là tôi từ bỏ hay là anh từ bỏ giờ không còn quan trọng nữa, vì đối với tôi tất cả đã thật sự kết thúc.

Tôi không oán trách, không buồn, không giận vì anh cả tôi chỉ trách không đủ bản lĩnh để yêu và giữ anh bên cạnh mà thôi. anh biết không ??? Tôi đã khóc, khóc rất nhiều vào cái đêm tôi và anh đồng ý kết thúc mọi chuyện để làm bạn như ngày xưa, thật sự đối với tôi rất khó, làm sao có thể coi người mình yêu là bạn, nhưng tôi phải cố gắng vì chỉ có thế tôi mới có thể nhìn thấy anh mỗi ngày, có thể quan tâm anh, dù đối với anh tôi chỉ là bạn, 1 người bạn không hơn không kém, bây giờ và mãi mãi về sau. Chỉ cần nghĩ đến đây thôi tôi thấy mắt mình cay cay, tôi lại muốn khóc, khóc cho tôi khóc cho tình yêu của tôi, khóc cho những gì đã qua.
Tôi muốn được 1 lần nữa được gối đầu lên tay anh, được anh ôm vào lòng, để tôi có thể có 1 giấc ngủ thật yên bình không mộng mị, không phải giật mình thức giấc mà nước mắt vẫn chưa khô.. Nhưng có lẽ anh sẽ không chấp nhận, anh sẽ nói rằng làm như vậy tôi sẽ không quên được anh, đúng nếu tôi cứ mãi dựa vào anh thì biết đến bao giờ tôi mới có thể đứng dậy phải không anh ???
Hãy tìm lấy hạnh phúc cho riêng anh, tôi sẽ không giận anh đâu, tôi thật lòng thật dạ mong anh tìm thấy hạnh phúc, tôi không thể đem lại hạnh phúc cho anh, tôi trả anh về với cuộc sống của anh, tôi đã từng hơn 1 lần ước mơ, hơn 1 lần hy vọng tôi và anh sẽ là 1 gia đình, 1 gia đình hạnh phúc như đó chỉ là giấc mơ của riêng tôi, tôi sẽ tự mình mỉm cười với giấc mơ do chính tôi tạo ra mà không có anh......Chúc anh hạnh phúc, bình yên,hãy luôn vui vẻ, và dù sao này có gặp lại tôi, xin đừng nhìn tôi, đừng mỉm cười với tôi, vì tôi sợ sau nụ cười đó tôi lại không thể từ bỏ anh mà muốn giữ anh cho riêng mình..xin anh hãy xem tôi là người xa lạ, như 1 cơn gió thoáng qua trong đời....cầu xin anh. !!!. Tôi luôn cầu chúc anh bình yên.

Truyện ngắn - Em nhớ anh

Em nhớ anh

16 tuổi. Em nhận thức rằng mình không đẹp. Khi còn nhỏ, em đã ngại soi gương để đối diện với chính mình...

Tuổi trăng tròn. Các bạn xinh mơn mởn. Nếu là con gái thì cao, đầy đặn, trắng hồng, gương mặt đẹp tràn đầy sức sống. Còn con trai thì khỏe mạnh, vạm vỡ, cao lớn và có vẻ chững chạc. Còn em, cũng đang ở lứa tuổi đẹp nhất trong đời, vậy mà không thấy đẹp ở điểm nào...

Em ngăm đen, tóc xoăn tự nhiên trông có vẻ xơ xác, người còm nhom. Gương mặt em không có khuyết điểm, nhưng chẳng có vẻ gì nổi bật. Mắt không to, mũi không cao, chẳng có vẻ gì là sắc sảo...
Trong lớp, em học cực đỉnh, biết nhiều thứ, từ nấu ăn, may vá, đến đàn, hát. Người ta nói: "Cái nết đánh chết cái đẹp". Đúng, nhưng trong thời buổi hiện nay, người ta chỉ thích đánh giá qua vẻ bề ngoài hơn là vẻ đẹp tâm hồn đích thực, liệu câu nói ấy có còn chính xác?
Chưa ai nói thích em bao giờ cả. Cũng không ai trêu đùa bao giờ. Họ tôn trọng em, nhưng em thì cảm thấy tủi thân, khi nhỏ bạn đưa cho xem thử một bức thư tình mà nhóc lớp bên gửi, hay một bó hoa dành cho nhỏ dễ thương nhất lớp được đặt vào hộc bàn hằng ngày....

Em năng nổ tham gia các hoạt động Đoàn để quên đi nỗi mặc cảm ấy. Tuy vậy, em buồn lắm, bởi em thích đơn phương một người, mà dường như người đó chẳng để ý đến cảm xúc của em...

Người đó và em cùng hoạt động trong một chi Đoàn. Hơn em một tuổi, học cùng trường, đẹp trai, dễ thương và ga lăng cùng cực. Anh có biết bao cô gái theo đuổi, hầu hết đều xinh xắn, dễ thương, quả là hơi khập khiễng khi nói họ là đối thủ của em...

Em giấu lòng mình, chỉ giả vờ xem anh là bạn. Anh cũng rất quý em, có gì cũng chia sẻ, tâm sự, hai người rất tâm đầu ý hợp và hiểu nhau...



Một lần, anh tâm sự với em rằng, anh có thích một cô gái, dễ thương, học giỏi, nhưng kiêu kì. Cô ấy không thích ai thật sự, trong khi anh chỉ yêu mỗi mình cô ấy. Tình cảm tan vỡ, anh mất lòng tin vào tình yêu...

Em lắng nghe và chia sẻ. "Hãy cứ sống hết mình vì người khác, rồi ta sẽ tìm thấy được niềm vui thôi anh à! Mọi chuyện rồi sẽ qua!". Họ lại vui vẻ tham gia các chiến dịch tình nguyện...

Mùa hè nọ, em và anh đi đến một trại mồ côi của một bệnh viện tại một vùng quê xa xôi hẻo lánh, thiếu thốn vật chất trăm bề. Em chực khóc khi nhìn mấy em nhỏ tại đây. Đứa thì bị dị tật, mặt biến dạng, ai nhìn vào cũng sợ, nên tránh xa, dè chừng...Đứa thì bị sưng to một mắt, có đứa lại nhiễm HIV...

Em. Vâng. Chỉ duy nhất mình em bước đến, ôm hôn và chia kẹo cho các bé, hát cho các bé nghe bằng giọng hát ngọt ngào say đắm lòng người. Em ân cần hỏi thăm, động viên và kể chuyện cho các bé. Các bé quấn quýt, yêu mến em đến không ngờ. Ai trong Đoàn cũng cảm động và khâm phục em...

Nhìn những đứa trẻ ấy, em cảm thấy mình may mắn hơn nhiều. Đúng, phải nói là em quá hạnh phúc, khi có một thân thể lành lặn, không có chút khuyết điểm nào. Những đứa trẻ ấy nào có diễm phúc như em! Có đứa lại mất tay chân khi vừa mới sinh ra, đứa thì không thể nhìn thấy ánh sáng sau một căn bệnh khó chữa...Nhìn vào bọn chúng, em mới biết rằng, em thật sự hạnh phúc. Em yêu cuộc đời này!

Đắp chăn cho các bé, em chuẩn bị về thành phố khi màn đêm dần buông. Anh cầm chiếc áo khoác cho em. Em sững sờ. Anh nói: "Để anh ở lại với mấy bé một tuần nữa! Em đã vất vả nhiều rồi, về thành phố trước đi. Chủ nhật tuần sau, anh về"...

Em tính dặn anh hãy thoa kem chống muỗi vào mỗi tối, và đừng thức khuya nhiều, nhưng lại thôi. Chắc cũng không mấy cần thiết...
Khoác áo của anh, em cùng đồng nghiệp về thành phố khi mọi người đang ngon giấc trong chiếc giường ấm áp của mình. Bất giác, em thấy có vật gì trong túi áo khoác. Một..bức thư:

"Em!

Khi đọc những dòng này thì có lẽ chúng ta sẽ không gặp mặt nhau đúng 1 tuần, em nhỉ. Anh thật sự khâm phục nghị lực của em, một cô gái giỏi giang, nghị lực và tốt bụng, và anh đã phát hiện ra, anh...thích em từ rất lâu rồi...."

Em run tay, tờ giấy rớt xuống nền. Tim em đập loạn xạ. Nhưng rồi, lấy lại bình tĩnh, em nhặt lên và đọc tiếp...

"Chúng ta quen nhau đã lâu, nhưng anh thật sự không dám bày tỏ tình cảm, bởi anh sợ em từ chối thì...Nhưng anh đã quyết định lấy hết can đảm để viết bức thư này. Em...không cần trả lời anh gấp đâu, dù gì thì...chúng ta cũng vẫn là bạn thân em nhé! Mà nè, cố giữ gìn sức khỏe nhe! Nửa tháng sau lại phải đi tham gia chiến dịch mùa hè xanh...Xa em một tuần, chắc nhớ em nhiều lắm, nhưng nếu để em ở lại, em ngã bệnh, anh sẽ lại buồn hơn...."




Em gấp thư lại, không đọc nữa, bởi hạnh phúc ngập tràn tâm hồn em rồi...

Và bây giờ em mới cảm nhận được rằng, em không xấu...
Chẳng qua là vì em phủ nhận cái đẹp của mình mà thôi...
Một tuần sau, khi anh về, chắc chắn em sẽ gửi lại anh chiếc áo khoác, nhưng không phải là chiếc áo của anh đâu nhé! Mà là chiếc áo len do chính em đan. Còn chiếc áo của anh, em sẽ giữ lại, và chẳng bao giờ xa rời...

Và em cũng sẽ nói với anh rằng: "Em nhớ anh nhiều lắm!"

8/01/2013

[Truyện Ngắn] GẶP LẠI VÀ HỐI TIẾC

***
Ngồi đối diện với Linh trong quán cà phê, thỉnh thoảng Đức ngẩng đầu lên cười gượng. Có lẽ trong Đức lúc này có một cái gì đó nuối tiếc và ăn năn…
***

Nghe tiếng gọi của một giọng nói tưởng chừng như thân thuộc, Đức quay lại. Phải mất một thời gian khá lâu Đức mới nhận ra đó là Linh. Cô quá xinh đẹp so với lần cuối cùng anh nhìn thấy cô. Đức nửa như muốn cắm đầu đi thẳng vờ không nghe thấy, nửa muốn đứng lại để biết giờ Linh sống ra sao. Đức ngây người cho tới khi bé Bích giật mạnh tay như kéo anh khỏi cơn mê: "Bố ơi, có cô gì gọi bố kìa".

Linh mời Đức qua quán cà phê bên đường nói chuyện. Anh miễn cưỡng dắt con cùng đi. Ngồi đối diện với Linh, phần lớn Đức cúi gằm mặt xuống nhìn ly cà phê chảy từng giọt. Thỉnh thoảng lắm anh mới ngẩng đầu lên nhìn Linh cười gượng. Như hiểu được cảm giác của Đức, Linh chủ động: "Đừng nghĩ nhiều nữa anh ạ, mọi chuyện đã là quá khứ rồi. Giờ chúng ta là những người bạn".

Đúng là Linh và Đức đã từng là bạn. Họ gặp và yêu nhau khi còn là sinh viên. Ngày đó Linh là một cô gái miền biển có nước da bánh mật, rám nắng nhưng khỏe khoắn. Linh mạnh mẽ và học giỏi. Có lẽ đó cũng là lí do khiến Đức cảm mến và đem lòng yêu Linh. Linh cũng như nhiều cô gái khác. Trong tình yêu Linh cũng nồng nàn và yếu đuối. Sau hơn 3 năm yêu nhau, trong đêm kỉ niệm ngày yêu, Linh dâng hiến cho Đức tất cả tình yêu và thể xác.

Những ngày sau đó tình cảm giữa Đức và Linh trở nên mặn nồng và thắm thiết hơn. Anh thường xuyên ghé qua phòng trọ của Linh mỗi khi rảnh rỗi. Linh ở trọ cùng cô bạn gái tên Vy – con vị lãnh đạo ở một tỉnh gần Hà Nội. Vy đẹp, làn da trắng hồng như trứng gà bóc. Đôi mắt Vy lúc nào cũng lúng liếng đầy gợi cảm. Phải nói nhìn Vy, hiếm có chàng trai nào không bị thu hút và rung động. Nhưng đã mấy năm học trôi qua, Vy chỉ có thói quen làm cho các anh chàng đổ nghiêng ngả chứ không cho phép anh nào được trở thành người yêu.

Hồi đó mỗi lần ngồi nói chuyện với Đức, Linh thường tủi thân: "Em với Vy chẳng khác nào vịt bầu ở cạnh thiên nga anh nhỉ? Cô ấy đẹp thật đấy". Nghe Linh nói vậy, Đức thường trấn an cô: "Mỗi người có một nét đẹp riêng em ạ, đừng tự ti như thế". Mặc dù nói vậy nhưng Đức phải tự thừa nhận rằng anh bị vẻ ngoài xinh đẹp và sang trọng của Vy chinh phục. Có lẽ Đức sẽ chỉ dành cho Vy sự ngưỡng mộ như người ta chỉ say sưa ngắm nhìn một nữ thần sắc đẹp chứ không bao giờ mơ tới sẽ sở hữu được nó nếu như không phải nhiều lần Đức thấy Vy có vẻ "bật đèn xanh" cho mình.

Vy có gì đó thân mật và tình cảm với Đức hơn mức bình thường mặc dù biết Đức là người yêu của Linh. Chính thái độ đó của Vy càng làm Đức không sao tập trung được với tình yêu của mình. Mỗi lần đến phòng thăm người yêu nhưng gần như trái tim và ánh mắt Đức không sao rời khỏi được Vy. Rồi cái gì đến đã phải đến…

Đêm cuối cùng trước khi Linh về quê thực tập 3 tháng, Linh và Đức đã bên nhau. Nằm trọn trong vòng tay Đức, Linh thủ thỉ với anh về những dự định tươi đẹp trong tươi lai khi hai đứa ra trường. Linh không hay biết rằng những lời Linh nói chẳng đọng lại gì trong Đức. Cái ám ảnh tâm trí anh lúc này là hình ảnh người con gái đẹp như nữ hoàng là Vy.

Linh về quê thực tập. Hôm chia tay cô bùi ngùi cứ khóc suốt vì nhớ người yêu. Đức động viên mãi Linh mới lên xe ra về. Có lẽ chuyến hành trình đó sẽ diễn ra như đúng dự định nếu như không phải đến tháng thứ 2 Linh phát hiện mình có bầu. Cô hớt hải bắt xe lên thành phố gặp người yêu để tìm cách giải quyết. Linh ghé qua phòng trọ của mình để cất đồ rồi mới tới tìm Đức. Nhưng Linh đứng sững lại trước cửa phòng khi nhìn thấy đôi giày của Đức. Cánh cửa đóng chặt, lấy hết can đảm, Linh gõ một hồi liên tiếp. Đức trong bộ dạng ngái ngủ lôi thôi ra mở cửa. Linh nhìn vào những thứ ngổn ngang dưới nền nhà là đủ hiểu có những gì đã xảy ra. Cô lao đi khi Đức vừa kịp nhận ra người đứng trước mặt mình là ai…

Linh bảo lưu kết quả học tập một năm và bỏ đi cái thai đầy nghiệt ngã. Đức đã lặn lội đi tìm Linh khắp nơi nhưng không được. Hơn một năm sau Đức và Vy cưới nhau. Điều đó Linh biết. Và cô bắt đầu sống cuộc sống của chính mình.

Những kí ức miên man về một thời quá khứ nhiều lỗi lầm cứ ám ảnh mãi tâm trí Đức và Linh. Ly cà phê chảy hết mà chưa ai nhấp một ngụm nào. Có lẽ cuộc đời của cả hai người đã nếm trải quá nhiều cay đắng nên chẳng ai muốn thưởng thức thêm mùi vị đó. Linh phá tan bầu không khí im lặng: "Con tên Bích phải không? Con đẹp y như mẹ Vy vậy. Mà mẹ Vy đâu sao không đi cùng hai bố con thế?". Bé Bích hồn nhiên trả lời mà không hiểu được rằng Đức như chỉ muốn chôn chặt điều đó vào tim: "Mẹ Vy của con ở nước ngoài với chú Bình rồi cô ạ". Linh chợt hiểu ra điều gì đó, cô lặng thinh.

Đức ngẩng mặt lên cười chua chát: "Vy đẹp như vậy, những người như anh chỉ nên đứng từ xa ngắm nhìn chứ không thể nào sở hữu em ạ. Vy và anh ly dị được hơn một năm nay rồi, cô ấy giờ sống cùng chồng ở nước ngoài. Giờ chỉ có hai bố con anh thôi". Như muốn chuyển hướng câu chuyện sang một điều gì đó đỡ buồn hơn, Đức cất lời: "Em đẹp và khác xưa nhiều quá, xuýt chút nữa anh không thể nào nhận ra em". Linh cười tươi tắn: "Nếu ngày xưa em đẹp như bây giờ có lẽ mọi chuyện đã khác. Nhưng phải nhờ anh em mới có được ngày hôm nay đấy".

Đức cảm thấy xấu hổ vô cùng sau câu nói đầy ẩn ý đó của Linh. Anh còn chưa biết làm gì để che giấu đi cảm giác đó thì tiếng chuông điện thoại vang lên. Linh nghe điện và xin phép ra về. Đức khẽ mỉm cười gật đầu khi Linh nói: "Chồng em gọi rồi, hẹn gặp lại anh khi khác nhé". Nhìn theo dáng Linh bước dần ra phía cửa. Cô bước lên chiếc xe ô tô đắt tiền và nó từ từ chuyển bánh, xa dần, xa dần… Còn lại một mình Đức, anh uống cạn ly cà phê để hiểu rằng cuộc đời là một vòng tròn của sự công bằng…
-----

7/31/2013

Truyện ngắn: Lời tỏ tình trễ.


Vì có một buổi tiệc, cho nên nhà hàng hôm nay đóng cửa rất trễ. Bàn giao công việc xong, cô vội vã đến nỗi không kịp thay quần áo, cứ mặc thế chạy về nhà, bước thấp bước cao trên đôi giày bệch màu đen của mình.
Cô nhìn đồng hồ trên tay rồi ra sức chạy, mặc kệ cho đôi chân đã gần như rã rời vì phải đứng cả ngày trời, cô chỉ mong làm sao có thể chạy về nhà thật nhanh. Bởi vì cô không muốn bỏ lỡ, mặcdù cô đã bỏ lỡ từ rất lâu rồi.
Cũng may, nhà hàng nơi cô làm việc cách nơi cô ở chỉ tầm 10 phút đi bộ mà thôi.
Bình thường cô chậm rãi đi trên con đường này sau mỗi giờ tan làm, cố gắng bước thật chậm, vẫn luôn cảm thấy con đường quá ngắn, ngắn đến nỗikhiến cho tâm trạng cô hút hẫng. Nhưng hôm nay cô lại cảm thấy con đường dường như dài ra, rất dài, dài đến nỗi dù cô ra sức chạy, vẫn chưa thấy tới nơi.
Gió Đà Lạt lạnh thổi thốc vào mặt cô, từng hơi lạnh bám vào da mặt cô, trên chiếc áo đồng phục phong phanh mà côchưa kịp thay ra, cái lạnh bao trùm khiến cô có chút rùng mình. Mặc dù trênmặt đã bươn ra những giọt mồ hôi vì gắng sức.
Cuối cùng thì cũng có thể về đến nhà, nói đúng hơn là nơi cô đang ở nhờ.
Đây là nhà của bạn cô, Thùy Anh, cô bạn học cùng thời đại học với cô. Căn nhà rất đẹp, làm bằng gỗ tốt, trang trí bắt mắt, nằm trên một đoạn đồi dốc. Xung quanh ngôi nhà là những cây thông caophẳng phiu, những căn nhà khác, cách căn nhà này khá xa, lác đác như lá mùa thu rơi. Nhưng đây là ngôi nhà mà cô từng mơ ước cùng anh xây dựng nên.
Ánh đèn chiếu ra từ căn nhà như xua đuổi đi cái lạnh và sự tĩnh mịch đầy thơmộng của thành phố Đà lạt. Xung quanh rất vắng vẻ, chỉ có những ngọn đèn đường hiu hắt, càng khiến căn nhà trống trải hơn.
Cô thở hổn hển, khi đứng trước cửa nhà. Lập cập tìm chìa khóa để mở, đến khi cho chìa vào ổ khóa và vang lên cái cạch cô mới mừng rỡ đẩy cửa vào. Nhanh chóng đóng cửa, tháo giày rồi chạy thẳng vào phòng của mình, chẳng kịp làm gì, cô vội vàng bật chiếc latop của mình lên. Sau đó mới bắt đầu bình ổn lại hơi thở hổn hển vì chạy vội của mình.
Cô đưa mắt nhìn đồng hồ, đã 10 giờ 40 phút rồi. Trong lòng cô có chút hụt hẫng, có lẽ đã quá trễ.
Cô ngồi phịch xuống ghế, đưa mắt nhìn màn hình latop đang sáng dần lên, ánh sáng đập vào mắt cô gây khó chịu, bởi vì mắt cô đang kéo một màn nước chuẩn bị chực trào ra bên ngoài.
Dù biết là sẽ không còn, dù biết là quá trễ, nhưng cô vẫn không nguôi một hy vọng, những ngón tay run run trong hơithở đứt quãng của mình, cô mở yahoo messenger đăng nhập vào.
Đèn vàng vẫn sáng.
Ánh mắt cô bỗng rạng rỡ vui mừng, khiến cho đôi mắt ngấn ngấn nước của cô đang kìm nén cuối cùng cũng rơi xuống, lăn dài trên gương mặt cô.
Anh vẫn còn trên mạng, vẫn chưa offline. Anh vẫn chờ cô……
Rồi hộp tin nhắn hiện lên trước mặt cô, là tin nhắn của anh.
“ Em đi làm về chưa?”
“ Hôm nay có mệt không?”
…………..
Đó là những lời quan tâm đầy cảm động, nhưng lại khiến cô cảm thấy đau xót nhiều hơn. Anh không biết rằng những lời quan tâm của anh lại khiến trái tim cô đập loạn nhiều thêm và nỗi nhớ anh càng ngập tràn trong cô hơn nữa. Bởi vì sự quan tâm của anh chỉ là tình cảm quan tâm đơn thuần với một người bạn hay chỉ là sự áy náy của anh dành cho cô mà thôi.
Trên màn hình chat, nick name “ Neungaymaitoi” đang nhấp nháy chữ gọi cô.
“ Em có đó không?”
………….
“ Anh biết em có đó mà”
…………
“ Trả lời anh đi!”
…………
Lâu thật lâu, cuối cùng cô cũng chạm tay vào bàn phím, nhẹ nhàng gõ máy chữ:
“ Chào anh!”
“ Em khỏe không?” – Anh lập tức gõ lại tức thì như sợ cô sẽ không nhận được.
“ Em rất khỏe”
………..
Vẫn là những câu hỏi và câu đối đáp như thường lệ, anh hỏi và cô đáp.
Cuối cùng anh ngập ngừng một lát rồi cũng quyết định hỏi cô:
“ Em đang ở đâu?”
“ Anh biết không? Nắng ở đây rất đẹp, bầu trời cũng trong xanh”
Lần nào anh hỏi cô đang ở đâu, cô cũng đều trả lời như vậy.
“ Hai người thế nào rồi? Khi nào thì đám cưới? Nhớ thông báo cho em, em nhất định trở về tham dự” – Cô run rẩy bấm từng chữ hỏi. Khi gửi đi câu hỏi rồi, cô cảm thấy hối hận vô cùng, bởi vì cô sợ câu trả lời. Cô rất sợ anh sẽ nói “ Anh và cô ấy sẽ đám cưới….” Cô rất sợ, nhưng lại không ngừng muốn biết.
Cô không biết vì sao lại muốn biết nhiều như thế, có lẻ là để kết thúc một tình yêu trong cô. Cô không muốn làm một người ngốc nghếch hoài mộng một tình yêu không thuộc về mình.
Lần nào cũng vậy, khi hỏi xong câu hỏi này, cô cũng vội vàng tắt màn hình chat. Cô không dám đợi câu trả lời của anh, càng không dám nhìn vào câu trả lời. Cô sợ rằng trái tim mình sẽ tan vỡ ra thành hàng ngàn mảnh.
Cô rất muốn đánh hàng chữ “ Em nhớ anh lắm”, cũng không biết bao nhiêu lần, cô đã gõ mấy chữ này. Nhưng ngón tay sau khi gõ xong lại không thể di chuyển tiếp được nữa, nên mãi mãi dòng chữ này vẫn không gửi đến được anh.
Nhìn màn hình nền mập mờ trước mặt,hai hàng nước mắt nóng hổi chảy dài trên mặt, cô mới biết mình đang khóc. Cuối cùng, cô không thể kìm chế được nữa, gục mặt xuống bàn khóc nức nở.
Thùy Anh nhìn thấy cô như thế thì thở dài rồi mắng:
- Đồ ngốc, khóc cái gì mà khóc, quên anh ta đi thôi.
Đây đã trở thành thói quen của cô mỗi khi tối trước khi ngủ. Dù mệt thế nào đichăng nữa, dù nhiều lúc khi trở về, cô đều muốn ngã lên giường và cuộn tròn trong chăn ấm, đánh một giấc dài thật thoải mái, nhưng cô vẫn cố gắng mở máy vào yahoo chỉ để nhìn thấy ánh đèn bên kia của anh sáng mà thôi.
Nhiều lúc cô thật sự cảm thấy mình rất ngốc, ngốc vô cùng, thậm chí là còn thua một kẻ ngốc.
Vì một kẻ ngốc sẽ dễ dàng quên đi điều làm mình đau khổ để rồi chìm vào một sự ngốc nghếch khác, còn cô vì sao có mỗi một sự đau khổ mà mãi vẫn không thoát ra được như thế cơ chứ, thật là quá ngốc nghếch mà.
Cứ 10 giờ tối cô lại lên mạng, dù vẫn offline, chưa bao giờ hiện lên, cứ lặng lẽchờ đợi như thế. Chờ đến khi ánh đèn vàng của anh sáng lên rồi lại tắt.
Anh biết cô luôn lên mạng vào lúc 10 giờ tối, dù luôn luôn để off.
Đôi khi cô không hiểu, anh vì sao cứ đến10 giờ là lại hiện online như thế. Cô thường đoán anh hiện lên chỉ để cho cô biết anh muốn nói chuyện với cô, hay chỉ đơn thuần là hiện lên như thế mà thôi. Cô không biết câu trả lời, bở vì cô mãi mãi không đủ can đảm pm cho anhtrước. Cô chỉ lẳng lặng nhìn ánh đèn hiện oline của anh hy vọng anh sẽ nói với cô một câu gì đó.
Giống như một trò chơi, xem ai là người nhẫn nại nhất. Người lên tiếng trước là người thiếu kiên nhẫn nhất. Vàcô luôn là người nhẫn nại nhất, bởi vì anh luôn là người pm trước tiên.
Cô hạnh phúc khi nhận được những dòng pm của anh, nhưng sau đó chỉ là nỗi đau.
Bởi vì cô luôn kết thúc cuộc trò chuyện của hai người bằng việc hỏi anh và cô ấy khi nào đám cưới.
Và cuối cùng câu trả lời mà cô không hềmuốn biết cũng đã xuất hiện dù cô vẫn chưa kịp đặt câu hỏi. Anh nhắn tin và nói:
“ Anh sắp kết hôn”
Cô như chết lặng trước câu chữ này. Cảm thấy đầu óc trở nên hỗn độn và tim của cô có cảm giác đau, đau vô cùng, đau hơn cả lúc cô quyết định rời xa anh.
Những ngón tay run run đặt lên bàn phím rồi lại hạ xuống, sau đó lại đặt lên.Cô cố gắng mĩm cười, mặc dù anh sẽ không thấy, chỉ là tự cổ vũ cho bản thânmình vui vẻ đón nhận cái tin này.
Cô hít thật sâu, cảm thấy lòng ngực muốn vỡ ra, khó thở vô cùng. Nhưng vẫn cố gõ từng chữ từng chữ chậm rãi rõ ràng ba tiếng:
“ Chúc mừng anh”
Sau đó cô cố gắng gõ thêm một dòng chữ hỏi:
“ Khi nào thì cưới”
“ Anh hy vọng em sẽ có mặt “ . Anh thayvì trả lời câu hỏi của cô đã đưa ra một đề nghị.
Cô đau lòng nhưng vẫn cắn chặt răng gõ hai chữ “ Tất nhiên”, cô cố tình dùng hai chữ tất nhiên để cho thấy mình rất bình thản tiếp nhận cái tin này và thật lòng muốn tham dự hôn lễ của anh.
Cô biết mình sẽ đi, sẽ đi với tâm trạng vui vẻ, thành tâm chúc phúc cho anh hạnh phúc.
“ Quyết định vậy đi. Chào em”.
Thế là anh đã out.
Từ trước đến giờ, luôn luôn là cô tắt máy trước, chưa khi nào cô thấy anh rời trước cô, vậy mà sau khi anh nhắn tin như thế cho cô đã vội vã rời đi.
Là anh không muốn tiếp tục đối mặt với cô sau khi thông báo hay vì anh bậnrộn lo cho việc đám cưới mà không có thời gian nói chuyện với cô nữa. Cô không biết, thật sự không thể biết và càng không muốn biết. Bởi giờ phút này, tim cô như đã chết.
Cuối cùng họ cũng thật sự ở bên nhau rồi. Còn cô vẫn ở nơi này gậm nhắm nỗi đau.
Cửa sổ chát đã khép lại nhưng trong laptop vẫn vang lên điệu nhạc bài hát “ Một chút quên anh thôi”.
Mưa đâu cố ý vương trên vai người
Rơi nghiêng trong nỗi cô đơn nào có ai hay
Chỉ muốn bên anh thôi, dù đời chông chênh theo bước anh đi
Hai tư nỗi nhớ cho anh một ngày
Em loay hoay với nhớ quên gần gũi xa xôi
Yêu đương thắt tim em rồi, rằng tình yêu anh đau đớn nhường này.
Một chút quên anh thôi, một chút đâu xa vời mà sao em tiếc nuối.
Vì muốn con tim em yêu anh đến khi hơi thở bớt nồng nàn,
và đôi tay thôi nắm chặt..
Yêu tới khi chẳng còn điều gì hối tiếc..
Someday if I were you,
I could love you less, so I can forget
Vì muốn con tim em yêu anh đến khi hơi thở bớt nồng nàn,
Và đôi tay thôi nắm chặt..
Yêu tới khi chẳng còn điều gì hối tiếc.
Lúc nào cũng vậy, khi mở yahoo chat với anh, đồng thời cô cũng mở nghe bàihát này. Lời bài hát giống như nỗi lòng của cô với anh. Là lời khẩn cầu xin cho cô dù chỉ một chút thôi có thể quên anh….hay là vì cô đã yêu không hối tiếc.
Cô ngồi nghe bài hát hết lần này đến lần khác, mắt vẫn nhìn màn hình vẫn chưa tắt. Không hiểu vì sao bây giờ cô lại không thể rơi nước mắt được.
Thùy Anh đã ở sau lưng cô từ bao giờ, nhẹ nhàng đặt tay lên vai cô vỗ về, nhẹ nhàng nói:
- Nếu muốn khóc, thì hãy khóc đi.
Cô lắc đầu, mĩm cười nhìn Thùy Anh hỏi:
- Thấy mình thế nào? Có phải là quá ốm so với trước đây hay không?
- Ừ, rất ốm.
- Thế có còn xinh không?
- Kém xinh rồi. Gầy như thế kia mà….
- Vậy thì từ ngày mai, phải cố gắng ăn uống thôi.
Thùy Anh nghi ngại nhìn cô hỏi:
- Thật sự có thể quên sao?
- Không biết. Nhưng mình không muốn xuất hiện trước mặt anh ấy với bộ dạng thảm hại.
Cô nói xong rồi thì đi vào nhà tắm, tắm rửa thật sạch. Thùy Anh nhìn theo dángvẻ gầy liêu xiêu của cô thở dài.
Khi cô gặp anh, anh vừa bị bạn gái cũ bỏ rơi chỉ sau lời nói chia tay, không có lấy một lí do. Đối với anh lúc đó, tình yêu là thứ đã sụp đỗ hoàn toàn, không thể nào

Truyện Ngắn - Đừng Sợ Anh Vẫn Ở Đây (Kỳ cuối)



 by greenstar1313



Trở về, nơi đau thương nương náu



Minh đưa Nguyên ra sân bay, anh ôm tạm biệt cô em họ bé nhỏ mà lòng cảm thấy nhoi nhói. Đêm nào anh cũng nghe tiếng cô khóc nấc lên, muốn vào phòng để an ủi cô, nhưng anh nghĩ giờ cô đã không còn là Nguyên của nhiều năm trước, anh cũng không thể cứ mãi ở bên để luôn bảo vệ cô, làm cô tạo vỏ bọc không dám đối diện với mọi khó khăn. Anh nói đùa như thật:
- Thôi Nguyên à, đừng buồn nữa. Số anh với cô long đong về đường tình duyên, bà ngoại chẳng bảo thế còn gì. Cho nên cô cứ cố gắng mà đương đầu đi, anh cũng ở đây lập đàn cầu cho cô sớm lên xe hoa, trước anh cũng được.
Cô không nói gì, chỉ mỉm cười. Cô không dám kể cho Minh nghe rằng đêm nào cô cũng có cảm giác một ai đó đang ở bên cạnh cô, lúc thì vuốt tóc cô, lúc lại vỗ về cho cô ngủ… Những điều ấy làm cô nhớ Khôi, thế là cô lại khóc.
- Bao giờ rảnh lại ra chơi với anh nhé! Anh luôn chào đón em.
- Dĩ nhiên rồi, mà anh đừng gọi em là cô, nghe xa lạ lắm. Bao giờ anh lấy vợ, có con thì hẵng gọi thay cho con anh bằng cô, còn giờ em thích anh gọi em là em cơ.
- Ừ, anh biết rồi. Đi bình an nhé! Bao giờ về tới nơi thì alo cho anh. Còn nữa, căn phòng em đang sống, nếu không ổn thì chuyển ngay đi nhé, anh lo lắm.
- Em biết rồi, anh cũng đi đường cẩn thận, em vào đây.
Nói rồi cô quay đi. Minh thở dài nhìn cô em họ bước đi đầy mệt mỏi. Người lớn có nhiều chuyện khá phức tạp, đôi khi cứ loanh quanh, luẩn quẩn cả đời không thoát ra được, nhất là đối với tình yêu. Bỗng dưng anh thèm được quay lại tuổi thơ, cái hồi anh không biết yêu, Nguyên không biết yêu, vô tư và hồn nhiên. Anh sẽ lại bảo vệ cô, gọi cô là “Hoa hậu đậu” để rồi cô đuổi đánh anh khắp xóm. Buồn là không thể.

2 tiếng đồng hồ ngồi trên máy bay trôi qua nhanh chóng, Nguyên đang đứng ở sân bay Tân Sơn Nhất và… một mình. Cô gọi taxi về phòng. Sài Gòn vẫn nóng khủng khiếp, căn phòng lâu ngày đóng cửa, khí nóng ám tới từng kẽ nứt trên tường. Điều đầu tiên khi bước vào phòng là cô mở toàn bộ cửa có thể mở, bật quạt cho đẩy bớt khí nóng ra ngoài. Tự dưng cô thèm quay lại Hà Nội. Cô mở nguồn điện thoại. Vài người bạn nhắn tin hỏi cô đã trở về chưa, bao giờ thì sẵn sàng đi làm, có quà hay không… và… 5 cuộc gọi nhỡ từ Khôi.
Nguyên vội vàng bấm số gọi lại, cô luống cuống đến phát khóc. Nhưng vẫn là tiếng chuông ngân dài mãi, cô gọi lần hai, rồi lần ba. May quá, có người trả lời:
- Chào cô! Cô có phải là Thảo Nguyên không?
- Vâng! Là… Là tôi! – Cô lắp bắp xen lẫn nỗi sợ hãi.
- Đây là điện thoại của anh Phan Hoàng Khôi, người đã tử vong cách đây 20 ngày. Cô có thể đến ngay chỗ chúng tôi để nhận một số đồ liên quan đến cô không? Chúng tôi rất tiếc…
Mọi điều sau đó đều ù ù, rè rè trong tai Nguyên. Cô không tin nổi những gì mình vừa nghe thấy, chẳng lẽ là Khôi? Khôi người yêu cô? Khôi người cô yêu? Cô không biết nữa, cô chỉ còn biết khóc, cả cơ thể như không có giá đỡ, cứ mềm nhoài ra. Cô nằm co ro khóc nức nở, trên cổ cô là chiếc vỏ ốc Khôi tặng, cô bất giác đưa nó lên tai nghe. Khôi từng nói, nếu anh đi xa và cô thấy nhớ anh thì hãy lắng nghe chiếc vỏ ốc này, nó sẽ nói thay lời anh muốn nói với cô.
“Đừng sợ! Anh vẫn ở đây mà…”
Cô giật mình, ngồi bật dậy, có tiếng nói phát ra đâu đó rất gần cô, nghe rất quen, rất ấm áp. Cô đưa chiếc vỏ ốc lên tai lần nữa. “Đừng sợ! Anh vẫn ở đây!” – Thứ âm thanh quen thuộc phát ra rõ hơn. Cô gào thét, nỗi đau đớn cào lấy trái tim cô, cô nghĩ mình bị điên. Điên thật rồi.
Sau tang lễ của Khôi, cô trở về nhà với một hộp đầy những thứ mà cảnh sát thấy được tại nơi Khôi mất và chúng đều liên quan đến cô. Khôi cùng một đoàn khách du lịch đi leo núi, anh đi cuối cùng vì có vài người vì quá ham chơi nên đi chậm hơn đoàn, anh phải giám sát họ. Nhưng lúc sau, khi mọi người đã dừng nghỉ thì vẫn còn thiếu một cô bé người Nga. Khôi quay lại để tìm, nhưng vì trời chiều tối, anh sơ ý trượt chân té xuống một đoạn dốc núi. Anh đã ngất và sau khi tỉnh dậy thì không còn ai ở gần để cứu anh lên. Anh đã cố gắng gọi điện, nhưng điện thoại lại không thể bắt được sóng. Thế là số thức ăn anh mang theo chỉ đủ sống trong 4 ngày. Sau đó anh đã không thể chống lại cơn đói và cái chân đã bị gãy vì rơi từ trên cao xuống.

Nguyên từ từ mở chiếc hộp ra, có một viên đá cuội hình trái tim, trên đó khắc chữ “Khôi yêu Nguyên”, một xấp lá khô có khắc chữ và một lá thư, những dòng chữ nguệch ngoạc của Khôi vì đã đói và kiệt sức. Mắt Nguyên nhòa đi vì nước.
“Gửi cô gái dễ dàng sợ hãi, dễ dàng rơi lệ, dễ dàng bị tổn thương của anh.
Anh rất nhớ em, nhớ chết đi được. Nhưng anh biết anh sẽ không chết vì nhớ em mà anh sẽ chết vì không có gì để ăn. Tự nhiên anh ân hận quá, giá như anh cứ ăn như em, ăn kiểu của ‘Tự nhiên như ruồi’ thì có lẽ giờ anh cũng không tiếc vì mình đang chết đói. Anh đùa thôi, em đừng giận. Mà em cũng đừng khóc nha, em phải vui vì đã được một người đẹp trai, tài giỏi như anh yêu, lại còn nuông chiều em nữa. Anh biết em sẽ không dáo dác lên tìm anh khi 3 ngày anh không liên lạc với em, vì em là cô gái chảnh chọe nhất trên thế gian này. Đừng trách anh nếu anh nói thế, em nên thương người sắp chết vì đói em ạ.
Anh biết sẽ không dễ dàng để quên một người yêu tuyệt vời như anh, nhưng em đừng lo, anh vẫn ở bên cạnh em thôi. Chỉ là… em sẽ không biết anh ở bên em. Đừng nói anh là một thằng ngốc, anh chỉ ngốc trước em thôi, còn với hàng trăm cô gái khác, anh là người hùng, là thần tượng đấy nhé.
Nguyên à, đã có những lúc anh thật vô tâm, anh mải mê với công việc của mình, anh đi khắp nơi với những con người xa lạ và bỏ mặc em một mình. Đây có lẽ là điều anh ân hận nhất, nhưng em yên tâm, sau này anh hứa sẽ ở bên em, không đi đâu cả, anh thề đấy.
Anh không biết đến khi nào người ta mới tìm thấy anh, lúc tìm thấy anh còn sống hay đã chết. Anh chỉ biết anh đang rất nhớ em, nhớ kinh khủng. Mà cũng vì nhớ em, cái bao tử của anh chịu để yên cho anh ngủ.
Đây có lẽ là những dòng cuối cùng anh viết cho em, hết giấy mất rồi, anh cũng kiệt sức rồi. Anh sẽ cố gắng, cố gắng đợi. À, anh biết rồi. Mỗi ngày em hãy lấy một chiếc lá ra đọc nhé, anh sẽ viết lên lá. Mỗi ngày một lá thôi, cho đến khi em đọc hết, đến lúc đó em hãy thôi đau khổ vì anh, em hãy thôi khóc vì mất anh. Hãy chỉ cười thôi em nhé. Và cho dù chỉ còn một mình thì em cũng phải sống tốt, đừng sợ gì cả vì anh vẫn ở đây, bên cạnh em.
Khôi yêu Nguyên nhiều lắm!”

Những dòng chữ cuối cùng của Khôi làm tim cô thắt lại. Có phải anh vẫn luôn ở bên cô hơn nửa tháng qua? Có phải người đến để nâng cô lên với ý muốn cô đừng nằm dưới nền gạch men là anh? Có phải người nói với cô: “Đừng sợ, anh vẫn ở đây!” là anh chứ không phải là Minh? Có phải… Một đoạn ký ức dài thật dài, đậm thật đậm quay ngược lại trong tâm trí cô, cô không biết mình nên vui hay buồn, nên khóc hay cười.
Nắng kìa em! Cười lên cô bé
Đúng rồi, là Khôi vẫn ở bên cô mỗi đêm. Trong chiếc hộp của Khôi, có tổng cộng 33 chiếc lá khô, trên mỗi chiếc là đều được viết chữ. Nguyên nghe lời anh, mỗi ngày đọc một lá. Khi đọc xong dòng chữ trên chiếc lá đầu tiên, cô đã bật khóc: “Em khỏe chưa?”. “Làm sao mà em khỏe được khi không có anh?” – Cô thì thầm.
Ngày thứ hai, cô vẫn còn buồn lắm. “Em hết buồn chưa?”, “Làm sao mà em hết buồn được!”
Ngày thứ ba, cô hồi hộp mở chiếc lá ra đọc: “Em hết khóc chưa?”, “Em hết rồi, nhưng em vẫn còn đau lắm!”
Ngày thứ bảy, cô trở về nhà sau một ngày làm việc mệt nhoài. Đôi giày cao gót nằm chơi vơi mỗi nơi một chiếc, cô không buồn sắp lại chúng ngay ngắn. Như mọi ngày, cô mở hộp ra, lấy một chiếc lá. “Đừng đọc vào buổi tối, hãy đọc vào buổi sáng chiếc lá tiếp theo em nhé. Anh yêu em!”
Vẫn là cảm giác có anh bên cạnh, cô ngủ ngon hơn. Cái nóng Sài Gòn không làm cô khó chịu nữa, cảm giác an toàn lại trở về với cô.
Ngày thứ tám, cô thức giấc và đọc chiếc lá thứ tám: “Nắng kìa em! Cười lên cô bé!”. Đúng thật, nắng, có nắng. “Là anh đoán mò hay anh đang ở đây thật?” – Cô tự hỏi rồi mỉm cười.
Ngày thứ 21. “Em cười rồi! Hãy dành cho mình một ngày cuối tuần vui vẻ em nhé!”
Ngày thứ 33.
Khôi nói đúng, Nguyên đã cười rồi, cô trở lại với nhịp sống hối hả của Sài Gòn. Cô thường xuyên gọi điện hỏi thăm tình hình của Minh và kể cho Minh nghe cảm nhận mỗi ngày của cô. Cô vẫn yêu và nhớ Khôi nhiều lắm, nhưng sẽ không khóc hay buồn đau nữa, vì chiếc lá thứ 32 nói với cô rằng: “Chỉ cần em cười, đó là niềm hạnh phúc nhất của anh!”, cô muốn anh hạnh phúc.
Một tháng sau, người ta thường thấy một cô gái đi nhặt những chiếc lá khô, viết chữ lên rồi cất vào chiếc hộp cô mang theo, đem về nhà. Mỗi ngày một chiếc lá.
Nhiều năm sau, người ta vẫn thường thấy một cô gái nhưng đi cùng một chàng trai mỗi ngày nhặt một chiếc lá khô rồi viết lên trên lá mấy dòng chữ, sau đó ra bờ sông thả trôi theo dòng nước. Đúng! Đó là Nguyên và Thiên – người yêu của cô. Thiên bắt gặp những hành động lạ lùng của Nguyên, và thế là anh tìm hiểu, rồi anh yêu cô. Tình yêu đôi khi đến thật đơn giản, chỉ là hiểu và rồi sẽ yêu mà thôi.
Chiếc lá thứ 33 vẫn nằm trong hộp nhỏ, cùng với 32 chiếc lá còn lại của Nguyên, cô muốn giữ mãi ý nghĩa của 33 chiếc lá một cách trọn vẹn mà Khôi dành cho cô: “Tôi yêu em với một tình yêu sâu sắc, vĩnh hằng.”

Hết!
GreenStar (TX)