Đăng nhập để cập nhật những mặt hàng mới nhất!

We'll not spam mate! We promise.

Hiển thị các bài đăng có nhãn Blog Đọc. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Blog Đọc. Hiển thị tất cả bài đăng

8/15/2013

Tìm nhau nơi cuối thiên đường

Đã bao lần cô gọi cho anh, nhưng Hoàng vẫn dững dưng không nghe máy. Cô bấm đi bấm lại hàng trăm lần số điện thọai thân quen, nhưng bên kia vẫn là tiếng chuông lạnh lùng đến tê người. Còn đâu nữa giai điệu nồng nàn khi mỗi lần áp tay nghe là cô như cảm nhận chính hơi thở nồng nàn của anh truyền cô cô, cho dù Hoàng đang ở bất cứ nơi đâu...
Thế là niềm hy vọng cuối cùng trong cô cũng tắt ngắm. Chỉ tiếng chuông reo nhỏ nhoi thôi, để cho cô có thể cảm nhận mình còn được kết nối với anh, nhưng Hòang cũng lạnh lùng cắt đứt. Cô như chơi vơi trong niềm đau tê buốt cả tâm hồn. Cô đã mất anh thật rồi sao? Hòang ơi, hãy về bên em! Cô như người mộng du trong đêm, đờ đẫn như một kẻ mất hồn.


- Mình chia tay nhau đi!
Cô ngồi đó bất động, hình như mọi đau đớn vượt sức chịu đựng của cô. Nước mắt đã khô đi tự bao giờ, cô muốn khóc nhưng không thể...đối với cô mọi thứ bây giờ đều vô nghĩa từ khi Hoàng nói lời chia tay. Một câu nói thật đơn giản để chấm dứt cho một cuộc tình 5 năm.
Chỉ vài từ thế thôi để chấm dứt một cuộc tình đầy yêu thương và hạnh phúc? Chẳng lẽ con người ta có thể rủ bỏ hết những gì đẹp nhất đã có với nhau trong ngần thời gian ấy để theo đuổi những thứ phù du của cuộc đời? Chẳng lẽ anh đã quên những tháng ngày cùng cô vượt qua những gian khó khi hai đứa lơ ngơ giữa mảnh đất này? Những câu hỏi cứ như những mũi dao xé sâu vào trong lồng ngực, làm trái tim cô không ngừng rỉ máu. Thế là hết cho tình yêu đầu đời mà cô luôn tôn thờ và vun đắp. Bắt đầu từ ngày mai cô phải tập lại thói quen sống một mình, tập suy nghĩ và quyết định mọi thứ chính mình... Từ lúc yêu Hoàng, cô luôn luôn có anh bên cạnh để chia sẻ, từ chuyện nhỏ nhất trong cuộc sống hàng ngày cho đến những quyết định quan trọng trong đời, đều có dấu ấn của anh trong đó. Giờ thì tất cả những yêu thương vẫn còn ở lại trong tâm trí của cô, nhưng Hoàng đã thật sự rời xa cô. Đêm nay con phố nhỏ như nằm ngủ vùi lặng lẽ. Những ngôi nhà phía bên kia đã tắt đèn từ lâu. Gió xao xác trên những vòm cây trụi lá. Ánh đèn đường vàng vọt hắt vào ô cửa chỗ cô nằm như muốn kéo cô về với thực tại. Đêm nay là đêm thứ bao nhiêu rồi nhỉ? Cô năm co ro trong góc tối để chờ đợi trong hy vọng mõi mòn...Hoàng sẽ trở về bên cô vỗ về yêu thương như ngày nào...Từng lời nói của Hoàng ngày hôm ấy như muôn ngàn tiếng búa đập nát trái tim cô.
- Xin lỗi em vì anh không làm được như những gì mình đã hứa, không thể đi được cùng em đến cuối con đường. Chúng mình khác nhau nhiều quá nên bây giờ cả anh và em như hai con người khác biệt. Nếu tiếp tục kéo dài chỉ gây khổ đau và tổn thương cho nhau mà thôi. Tình yêu của chúng ta chỉ là sự ngộ nhận. Tình yêu của chúng ta thiếu nhiều quá, điều quan trọng nhất là không còn đủ quan tâm, không còn đủ yêu thương thì hãy chia tay nhau...
- .. ... ...
- Anh xin lỗi!
- Đừng xin lỗi em, anh à. Điều anh cần phải xin lỗi là tình yêu của chúng mình, nó quá đẹp, quá thơ mộng, quá nhiều hy sinh để rồi hôm nay anh lại chà đạp lên tất cả.
- ... ... ...
- Anh nói đi, tất cả lời anh nói không phải là sự thật. Nói đi anh!
- Anh xin lỗi, anh phải chịu quá nhiều áp lực. Anh còn có cả một tương lai dài. Hãy quên anh đi.
Chuông đồng hồ đã điểm 2 giờ sáng, cô không tài nào ngủ được. Giá như giờ này cô được rơi vào một giấc ngủ thật sâu để rồi mai cô không còn tĩnh giấc nữa. Mọi đau buồn cuộc đời được mang theo cô trở về với cát bụi, thì có lẽ sẽ nhẹ nhàng cho cô biết chừng nào.
Đã bao lần cô gọi cho anh, nhưng Hoàng vẫn dững dưng không nghe máy. Cô bấm đi bấm lại hàng trăm lần số điện thọai thân quen, nhưng bên kia vẫn là tiếng chuông lạnh lùng đến tê người. Còn đâu nữa giai điệu nồng nàn khi mỗi lần áp tay nghe là cô như cảm nhận chính hơi thở nồng nàn của anh truyền cô cô, cho dù Hoàng đang ở bất cứ nơi đâu...
”Thuê bao quý khách vừa gọi” ...
Thế là niềm hy vọng cuối cùng trong cô cũng tắt ngắm. Chỉ tiếng chuông reo nhỏ nhoi thôi, để cho cô có thể cảm nhận mình còn được kết nối với anh, nhưng Hòang cũng lạnh lùng cắt đứt. Cô như chơi vơi trong niềm đau tê buốt cả tâm hồn. Cô đã mất anh thật rồi sao? Hòang ơi, hãy về bên em! Cô như người mộng du trong đêm, đờ đẫn như một kẻ mất hồn.
Khi con người ta trong cơn tuyệt vọng khôn cùng thì hình như Thượng Đế cũng nhủ chút lòng thương cảm, ban cho chút ánh sáng yếu ớt cuối đường hầm. Trông ánh đèn vàng leo lét, cô thấy sắc đỏ nhấp nháy liên hồi trong góc tối. Nó giống như những giọt máu tươi được truyền cho con bệnh trong giờ phút thập tử nhứt sinh. Cô lao nhanh vào phía ấy như thể sợ chậm một giây thôi thì những con chữ qua dòng tin nhắn kia sẽ tan biến vào cõi hư không. "Anh cần nói chuyện với em. Đến bar A, anh đợi!"
Cô như bừng tĩnh khỏi u mê, trái tim cô như sôi lên vì niềm vui mà cô chờ đợi trong khỏang thời gian dài như cả thế kỷ cũng đến. Cô lao nhanh ra khỏi nhà, và băng mình trong đêm, cô gần như không biết mình đang đi dưới mưa, chỉ biết rằng vị mặn đang tràn qua khoé mắt và dâng lên đầu lưỡi đắng rát của mình. Bất chấp tất cả, cô phải đến bên anh, cho dù lát nữa đây cô bay lên thiên đường hạnh phúc hay rơi nhanh xuống vực sâu của cuộc đời...
Sài Gòn mưa, nhưng ở cái quán bar nổi tiếng nhất nhì Sài Thành này vẫn đông khách. Lấy hết sức lực còn lại trong mình, cô lê chân vào quán. Gã vệ sĩ nhìn cô như nhìn một người từ hành tinh khác mới gia nhập vào thế giới này. Cái thế giới của ánh đèn màu nhảy múa cùng với những cô gái chân dài bốc lửa, cái thế giới của những chất kích thích và những cuộc truy hoan thâu đêm về sáng, nó thật xa lạ với cô và càng xa lạ với anh - một con người hiền lành, chịu thương, chịu khó. Tại sao anh lại đến nơi này? Tại sao anh có thể đốt cháy cả cuộc đời mình trong men say của những đêm dài bất tận? Cô như muốn gục ngã khi nhìn thấy anh và một cô gái chân dài đang quắn lấy nhau như thể đang ở chính chốn riêng tư của mình. Đất trời như sụp đỗ dưới chân, tim cô như ngừng đập. Cô gục ngã... và lờ mờ thấy những con thiêu thân đang lao nhanh vào những ánh đèn nhảy múa phía trong kia...
Cô đã xuất viện được 3 ngày.
Đêm hôm ấy một người tốt bụng nào đó đưa cô vào bệnh viện cấp cứu, rồi ra đi lặng lẽ. Nhiều lúc cô ao ước người đó chính là Hoàng, và anh sẽ trở về bên cô như ngày xưa...Nhưng đó chỉ là một giấc mơ mà thôi. Hoàng đã thật sự rời xa cô rồi. Giờ đây cô thật sự cô đơn, cô đơn trong từng bữa ăn, cô đơn trong từng giấc ngủ, và cô đơn trong mọi suy nghĩ, trong mọi ngõ ngách của tâm hồn mình. Tại sao cô vẫn cứ nhớ, cứ yêu Hoàng nhiều đến thế sau những gì anh đã đối xử với cô? Phải làm gì để có thể quên Hoàng dễ dàng như anh đã làm? Nếu được có một điều ước vào lúc này, cô ước rằng mình sẽ quên hết quá khứ, quên hết những yêu thương mà mình đã có trong đời, nhưng cô không thể... Vì tình yêu trong cô dành cho Hoàng vẫn đong đầy đầy, mãnh liệt, và nồng nàn như ngày nào. Thôi thì cô giữ lại cho riêng mình, để có thể sẽ mãi đau đớn vì nó. Cô đã từng nghĩ rằng cái chết sẽ đem lại cho mình sự giải thoát, nhưng cô cần phải trở về với thực tại, để thoát khỏi cơn mê cay đắng của cuộc đời, để phải sống không chỉ cho mình mà còn sống cho những người thân yêu...
Thế là cô lao vào công việc, cô nhận thêm bất kỳ dự án nào người ta mời cho dù cô không thích. Cô hy vọng không còn một khoảng trống thời gian nào để nghĩ đến Hoàng. Mọi thứ liên quan đến kỷ niệm tình yêu của mình, cô đều cất sâu vào trong lòng tủ, để cô không còn bị ám ảnh bởi những bởi những nồng nàn, thơ dại mà cô từng có trong đời. Cô sẵn sàng nhận bất cứ lời mời tham dự các cuộc vui chơi của bạn bè tổ chức, để mong rằng giữa những con người vui tươi ấy cô có thể tìm thấy được sự bình yên trong tâm hồn... Nhưng tất cả chỉ là vô vọng. Càng muốn quên Hoàng đi thì nỗi nhớ càng quay quắt tim cô, càng muốn vứt bỏ những yêu thương thì cô càng phải đối diện nó mỗi ngày. Giữa những cuộc vui tưởng chừng như ấm áp thì cô càng thấy cô đơn, lạc lõng đến lạ kỳ...
Đêm nay một mình ngước nhìn vì sao đêm qua khung cửa sổ. Cô như muốn đắm mình trong ánh sáng của trăng sao để mong tìm lại cảm giác ấm áp, toả sáng trong góc tối tâm hồn mình. Ngày xưa cũng tại khung cửa sổ này, cô thường dựa vào vai Hoàng để nghe anh nói về những giấc mơ của cuộc đời.
- Anh muốn kết nối tất cả các vì sao sáng kia trên bầu trơì, để thắp lên giấc mơ hạnh phúc của hai đứa mình. Anh ước gì chúng ta mãi có những giây phút êm đềm như thế này trong cuộc đời...
Tự dưng cô bật rơi những giọt nước mắt mà từ lâu nó chỉ chảy ngược vào trong. Cô thèm khát một nụ hôn, một vòng tay, một bờ vai… của người mình yêu, để rồi quên đi tất cả những đau đớn đã qua. Cô biết rằng không thể nào quên được Hoàng, vì cô yêu Hoàng hơn cả bản thân mình, hơn cả mọi thứ trên đời...
Đã 6 tháng rồi cô không trở lại con hẻm nhỏ mà trước đây hầu như ngày nào cô cũng đi qua, nhưng cô vẫn cảm nhận được những dấu ấn tình yêu vẫn còn vương trên từng viên sỏi nhỏ trên đường, những hơi ấm nồng nàn vẫn còn quấn quýt quanh cây bàn trước cửa nhà anh trọ. Tay run run cô bấm chuông gọi cửa. Chỉ một động tác đơn giản thôi nhưng đối với cô giờ đây sao quá khó lạ lùng. Không cần biết anh sẽ đối xử với cô như thế nào, có thể là sự ghẻ lạnh đến rợn người, có thể là sự dững dưng, nhưng đối với cô những điều đó có nghĩa gì đâu khi cô thật sự yêu và cần có anh trong đời... Bà chủ nhà đón cô bằng ánh mặt nữa ngạc nhiên, nữa phần soi mói.
- Cậu Hoàng đã dọn đi lâu rồi cô ạ. Cô không biết hay không quan tâm mà bây giờ mới đến tìm? Thời gian đó tôi thấy cậu ấy rất mệt mỏi và xanh xao lắm. Chắc là cô cậu giận nhau?
- ... ... ...


- Tuổi trẻ bây giờ...
Đầu óc cô lúc này trống rỗng. Cô cứ đi mà không biết mình đi về đâu, cho đến lúc cô nhận ra quán cà phê quen thuộc ngày trước Hoàng thường dẫn cô đến. Cô chọn cho mình chỗ ngồi ngay bờ sông, và thả hồn mình theo những cánh lục bình trôi bồng bềnh trên sông nước. Những kỷ niệm ngày cũ chợt ùa về làm tim cô đau nhói.
- Mai này, anh muốn trở lại quê nhà để được sống trong tình yêu thương của mẹ, được cùng em ngắm những buổi chiều vàng tại khu vườn nhiều hoa trái quê nhà, được tận hưởng cuộc sống thanh bình của làng quê bên dòng sông thời thơ ấu. Đó là thiên đường mà anh ôm ấp bao năm qua. Em có theo về cùng anh không?
- Đâu cũng được, miễn mình được sống gần nhau, yêu thương và vì nhau thôi anh yêu...
Hoàng ơi, giờ anh đang ở đâu? Anh có nghe những yêu thương và nỗi nhớ của em không? Hoàng ơi.
... Chuyến xe chiều đưa cô trở về quê hương của anh, nơi đang cho cô một hy vọng cuối cùng là được gặp anh. Cô phải đi, dù đó là một chút hy vọng mong manh. Xe chạy băng qua những cánh đồng chiều mênh mông đầy gió, những luống rau xanh nõn nà như cô gái mới lớn tràn trề xuân sắc trở nên xanh xao, gầy guộc, những bông cỏ dại nở hoa trắng xóa một góc đồng vẫn như những ngày tháng cũ, nhưng hôm nay đối với cô nó phảng phất một nét ùa tàn đến nao lòng... Có phải vì lòng cô đang tan hoang vì vắng Hoàng, hay đó là một điềm báo trước cho những gì bất hạnh sắp ập xuống đời cô?
Con đường làng vào vẫn thế, vẫn những lũy tre làng rợp mát cả một vùng quê, vẫn những người nông dân cần cù một nắng hai sương, nhưng ngôi nhà cuối làng giờ đã thay mái mới, những viên ngói đỏ tươi như reo vui chào nắng sớm mai về, khu vườn xanh hơn, đẹp hơn báo hiệu mùa thu họach mới... Hoàng đã về. Anh đang đợi cô nơi thiên đường hạnh phúc của mình. Cô như cảm thấy mình như vượt về từ cỗi chết. Từ nay, cô sẽ nắm giữ thật chắc hạnh phúc của mình, và không bao giờ để anh rời cô nữa dù có điều gì xảy xa trên cõi đời này... Cánh cửa nhà vẫn còn mùi sơn mới sao hờ hững thế, nó như không cần quan tâm có ai đến và bước đi ngang qua nó. Phía bên trong có một hình bóng đỗ dài trên chiếc võng tre sao tiều tụy thế. Mẹ của Hoàng đấy ư? Bà nằm bất động, đôi mắt như lạc vào cõi u mê, hai tay bà cứ ôm khư khư chiếc túi vải màu xanh da trời. Chiếc túi mà cô đã mua tặng anh vào lần sinh nhật đầu tiên hai đứa quen nhau... Cô như chết lặng đi khi nhìn thấy ánh mắt yêu thương của Hoàng đang hướng về phía cô. Nó xa xăm, buồn, đau đớn giữa làn khối hương nghi ngút. Trời đất như quay tròn xung quanh, mọi thứ như mờ dần trong cô. Cô chỉ còn nghe thấy tiếng Hòang gọi cô tha thiết từ nơi rất xa vọng về...
Ngày... Tháng... Năm...
Hôm nay con về với mẹ. Mắt mẹ ánh lên niềm vui vô bờ khi nghe con nói ở nhà với mẹ một thời gian dài, vì mai mốt con phải đi làm một nơi rất xa. Thương mẹ quá, đời mẹ chỉ có mỗi mình con là điểm tựa. Mẹ ơi con sợ...
Ngày... Tháng... Năm...
Em yêu!
Anh ước gì được gần em đêm nay, được nói với em những lời yêu thương dù đó là lần cuối cùng. Tại sao Thượng Đế đem em đến với anh rồi phải bắt anh phải rời xa em? Nhìn em đau đớn ngã gục sau những ngày héo úa, trái tim anh như bị băm thành trăm mảnh. Đau lắm em ơi, nỗi đau đời tàn phá tâm hồn anh hơn gấp nhiều lần nỗi đau thể xác anh mang...
Ngày... Tháng... Năm...
Con biết mình sắp phải đi xa, xa lắm mẹ ơi. Con bất hiếu không thể chăm sóc cho mẹ lúc tuổi già. Con chỉ cầu mong mái nhà mới đủ che cho mẹ khi trời trở gió, mảnh vườn nhà mình bao bọc mẹ những năm tháng cô đơn...Hôm nay con vui lắm, vui vì làm được điều duy nhất từ đó đến giờ con làm cho mẹ trước lúc đi xa. Mẹ ơi hãy tha tội cho con...
Ngày... Tháng... Năm...
Đêm nay anh mơ, một giấc mơ thật đẹp. Anh thấy em mặc chiếc áo dài trắng tinh khiết đẹp rạng ngời. Chúng mình dắt tay nhau đi trên một cánh đồng đầy hoa cúc dại. Phía xa xa là đường chân trời xanh thẳm. Em thì thầm vào tai anh...Nơi xa đó... là thiên đường của hai chúng ta...Mình cùng đi anh nhé... Ừ, Nắm tay anh thật chặt em nhé. Mình cùng đi... Đi... Đi thôi, đi về phía cuối thiên đường yêu thương của hai chúng mình...

Xin lỗi! Em đã quên anh lâu rồi

 Đôi lần, ghé phòng anh chơi rồi đột ngột người con gái ấy đến...tôi ngốc nghếch nấp sau cánh cửa tủ nhìn họ yêu thương. Tim tôi như quặn lại, đau lòng lắm, nhưng tôi vẫn tin vào tình yêu anh dành cho tôi vẫn tồn tại...

***
Đến giờ phút này đây, khi ai đó hỏi về anh...ánh mắt tôi vẫn có chút gì đó đọng lại...Tám tháng yêu thương, không dài...nhưng đối với tôi, đó là mối tình đầu thật đẹp.


Tôi cũng không biết từ khi nào tôi và anh trở thành hai con người xa lạ...Một người là tôi từng yêu thương lắm, người lạ ấy đã khiến tôi trở nên lạnh lùng biết bao.
Bây giờ, anh biết không?! Tôi đang hạnh phúc lắm, tôi đã quên anh lâu rồi.
Ngày ấy, anh là chàng sinh viên nghèo khoa Xây dựng cầu đường. Tôi chẳng bao giờ đòi hỏi anh mua quà gì cho tôi nhân ngày nọ ngày kia vì đơn giản anh là sinh viên nghèo thuê trọ ở thành phố, lấy đâu ra nhiều tiền...
Tôi cũng chẳng khi nào bắt anh phải đưa đi chỗ này, chỗ nọ, tôi vẫn một mình, lặng lẽ tự giải quyết những công việc cá nhân vì tôi sợ nói ra sẽ ảnh hưởng đến việc học của anh...Tôi không biết đến những nơi sang trọng mà đối với những người khác là bình thường thậm chí tầm thường như quán café, quán phở..hay quán nào đó ngon ngon trong phố...vì tôi biết anh chỉ là một sinh viên nghèo, còn phụ thuộc vào gia đình rất nhiều.
Hơn thế nữa, tôi không có những điều mà các bạn trẻ khi yêu khác có.Tôi chấp nhận yêu anh đồng nghĩa là tôi sẽ không bao giờ được phép đòi hỏi gì nhiều hơn mà cả hai đang có. Đơn giản, tình yêu là thế...Món quà đầu tiên anh tặng tôi là một hộp sao giấy do anh tự gấp, kèm theo là một mẫu giấy xinh xinh viết "Anh mãi mãi yêu em"..Tôi hạnh phúc, cứ đem ra đọc đi đọc lại. Một bữa cơm đạm bạc anh nấu cho tôi ăn mỗi lần tôi ghé phòng anh chơi, những buổi chiều mưa phùn rơi hai đứa lang thang trên những con đường vắng..Những mãnh ghép yêu thương nhỏ bé, vụn vặt thế thôi cũng làm tôi thật hạnh phúc.
Ngày tháng trôi, tình cảm tôi dành cho anh càng ngày càng sâu đậm...Để rồi một ngày buồn, một mình dạo bước trên những con đường thân quen. Tôi thấy bóng anh, hình ảnh quen thuộc mà tôi ghi đậm trong tim, mà nếu có lẫn vào giữa chợ Bến Thành thì hình bóng đầu tiên tôi tìm thấy chắc hẳn là anh. Anh đang cùng ai sánh bước bên nhau, cười nói thật vui vẻ...
- "Anh cần tiền, cô ấy có thể cho anh thứ mà anh cần, nhưng anh vẫn yêu tôi, chuyện anh và tôi yêu nhau, chỉ cần chúng ta biết là được"
Đó là những gì tôi cần cho một cuộc tình mà tôi luôn vun đắp...Nhiều lúc tôi trộm nghĩ, tôi như được đặt trong một chiếc bao lớn của cuộc tình này, chiếc bao kín màu.Không ai hoặc rất ít người biết về tôi trong mối quan hệ của anh.Lỗi là do anh, hay tôi quá ngốc nghếch...Tôi tin ở anh, tôi vẫn lặng lẽ nhìn anh ôm người con gái khác trong tay. Đôi lần, ghé phòng anh chơi rồi đột ngột người con gái ấy đến...tôi ngốc nghếch nấp sau cánh cửa tủ nhìn họ yêu thương. Tim tôi như quặn lại, đau lòng lắm, nhưng tôi vẫn tin vào tình yêu anh dành cho tôi vẫn tồn tại...Đến khi lòng tin dường như cạn kiệt, anh chẳng còn để tâm đến tôi ra sao, như thế nào nữa...Tôi nên rút lui hay đấu tranh để giành lại tình yêu này.
Sinh nhật anh, tôi tặng anh những con hạc giấy mà bao ngày tôi tỉ mĩ từng nếp gấp..nhưng không trực tiếp mà nhờ đứa bạn thân đem đến.Cũng như anh ngày nào, tôi cũng kèm theo một mãnh giấy nhỏ xinh xinh, gỏn lọn một câu: "chúc anh hạnh phúc". Liệu anh có hiểu tôi muốn nói gì chăng? Tôi, đứa con gái nghèo, xấu xí, tự thấy mình đã không còn xứng với anh nữa...Bước ra khỏi cuộc tình ấy, có lẽ sẽ là cách tốt nhất để giải thoát cho cả hai trái tim đang bị ràng buộc không hạnh phúc.
Tôi tập cách đối diện với những nỗi buồn một cách bình thản. Cuộc sống sẽ dễ chịu hơn nếu ta đừng quá mong đợi điều gì. Yêu thương cũng vậy, để nó nằm ở nơi sâu trái tim để nhắc nhở rằng cuộc đời có một ai đó để yêu là đủ lắm rồi..Nếu vết thương này là một thanh kim loại, thì có lẽ nó đã bị hoen rỉ vì những giọt nước mắt mặn đắng. Giờ đây, tôi đã hết yêu anh rồi. Hết yêu không phải là ghét, là cặm giận mà là sự tha thứ, là lãng quên. Tôi đã quên anh, giờ mối tình mới sẽ không hề nhạt nhẽo..hi vọng ai đó cũng thế..đừng lấp khoảng trống và làm đau người khác..
Đừng bi quan khi cánh cửa tình yêu bổng chốc khép lại..chắc chắn rằng trong hàng vạn con người kia sẽ có một người yêu thương và làm lành vết thương lòng của bạn.

[truyện Ngắn] Mối tình đầu

Một tấm biển chỉ dẫn ở đầu cầu thang:

“Hiếm muộn, vô sinh: rẽ trái.
Nạo thai: rẽ phải”


***
Phòng khám sản khoa bệnh viện lớn, ở tầng 2, nằm ở cuối một hàng lang rộng, lan-can trước cửa phòng khám vừa tầm ngang người (cao 1m) nhìn ra một sân bệnh viện có nhiều cây xanh cổ thụ chìa cành lá vào gần lan-can. Xấp sổ khám bệnh và bệnh án xếp chồng lên nhau trong chiếc khay đựng bệnh án gắn ở cạnh cửa phòng khám.
Một tấm biển chỉ dẫn ở đầu cầu thang:
“Hiếm muộn, vô sinh: rẽ trái.
Nạo thai: rẽ phải”
Có mươi bệnh nhân ngồi chờ ở hàng ghế dọc hành lang trước cửa phòng khám, đều là phụ nữ trẻ, chờ khám để xin nạo thai. Họ mặc quần áo công sở hoặc bình dân, sinh viên.
Yên tĩnh, mọi người ngồi yên, không ai nói chuyện. Họ cũng không nhìn nhau. Vọng ở ngoài vào tiếng lao xao của người chung quanh, tiếng chuông điện thoại, gọi nhau, tiếng va chạm của các dụng cụ, còi xe xa xa.
Cô sinh viên tóc dài ngang vai, mặc quần bò cũ, áo sơ mi sẫm màu, dáng vẻ buồn bã, ôm túi xách che bụng, ngồi khép chân ở góc trong cùng của hành lang. Trong tay cô nắm chặt một cuốn sổ khám.
Anh sinh viên là nam giới duy nhất trong đám bệnh nhân ngồi chờ, quần kaki áo sơ mi trắng giản dị, ngồi bên cạnh, lúc nhìn cô sinh viên, lúc nhìn ra ngoài. Anh ngồi chắn giữa cô và những người còn lại.
Cô sinh viên không nhìn anh, chỉ nhìn xuống đất. Rồi ngẩng mặt lên thở dài, quả quyết dở cuốn sổ khám bệnh ra, lấy cây bút trên túi áo anh sinh viên, đặt bút viết lên tờ giấy.
Tờ giấy có dòng chữ đầu đề: “Cam kết của sản phụ”
Phía dưới là vài dòng form thông tin cá nhân bỏ trống. Dưới cùng bệnh nhân điền vào dòng chữ: “Xin phá thai”. Rồi ký tên xuống dưới cùng.
Y tá nữ bước ra khỏi phòng, nhìn một lượt đám bệnh nhân, nhấc xếp giấy tờ cạnh cửa. Anh sinh viên vội vã cầm giấy của cô sinh viên đưa tới cho nữ y tá.
Y tá nhìn lướt qua giấy, nhìn anh sinh viên ánh mắt dò hỏi. Anh sinh viên ngoái nhìn sang cô sinh viên ở cuối phòng.
Cô sinh viên cắn môi, gần khóc, đứng dậy băng qua những người bệnh nhân đang ngồi chờ, lúc đi qua anh sinh viên, cô giận dữ ấn cây bút máy vào tay anh.
Y tá và anh sinh viên nhìn theo cô gái, rồi y tá phẩy tay, cầm giấy tờ đi vào. Anh sinh viên luống cuống nhìn xung quanh vẻ sợ sệt ngại ngùng với mọi người, rồi đuổi theo cô gái về phía cầu thang. Vừa đi vừa cài cây bút máy lên túi áo ngực.
Đầu cầu thang, một phụ nữ trung niên đứng trước cửa phòng khám gắn biển “Hiếm muộn, vô sinh” bĩu môi nhìn hai thanh niên lần lượt đi qua.


Sân bệnh viện có hai gốc cây lớn. Mỗi gốc cây có một chiếc ghế đá bỏ trống.
Dưới bóng cây to thứ nhất, anh sinh viên giữ cô gái lại, cô ôm mặt lặng lẽ vài giây rồi bỏ ra, quả quyết đi về hướng cổng bệnh viện.
Anh sinh viên đứng yên, bất động, nhìn theo cô gái.
Cô gái đi được mươi bước chân, đến sát gốc cây thứ hai, dừng lại, ngoái nhìn anh con trai. Rồi quay hẳn người lại, đứng nhìn anh con trai trân trân. Tay lại co lên xách túi che bụng.
Anh con trai tiến đến trước mặt cô gái. Rồi đút hai tay vào trong túi quần. Anh con trai rút ví ra, bày toàn bộ mọi thứ có trong ví lên trên mặt chiếc ghế đá cạnh đó:
- Một chiếc thẻ sinh viên cũ nhàu nát.
- Một thẻ xe bus tháng đã đánh dấu gần hết.
- Một vài tờ tiền lẻ nhàu nát, một tờ 100 nghìn, 1 tờ 50 nghìn, vài tờ năm trăm rách.
- Một tờ giấy mỏng gấp tư, mở ra là thông báo của khoa Kinh tế cho sinh viên Nguyễn Văn Thanh thi lại hai môn. Bên dưới thông báo có dòng chữ viết tay rất to: “Đề nghị sinh viên NV Thanh nộp hết học phí còn thiếu, mới được thi lại!”
- Một tấm ảnh cô sinh viên và anh sinh viên chụp chung, mỉm cười hạnh phúc.
Cô gái nhìn trân trối vào những thứ trước mắt.
Anh sinh viên chậm rãi cất lại tất cả vào trong ví, cất vào túi quần, rồi cầm tay cô sinh viên, quay lại phòng nạo thai. Cô sinh viên ngoan ngoãn đi theo, không còn biểu lộ cảm xúc gì.
~ ~ ~ ~ ~
Hai người nắm tay nhau quay lại, lại đi qua trước mặt những bệnh nhân nữ đang chờ trước cửa.
Họ vừa đi đến cửa phòng khám, thì cửa phòng bật mở. Y tá nữ hoảng hốt chạy ra, không nói một lời nào, nhìn quanh rồi lao xuống cầu thang.
Phía ngoài vang lên tiếng chuông khẩn cấp, hai bác sĩ từ ngoài vội vã đi thẳng vào phòng khám, hai y tá đẩy xe cáng vội vã theo sau.
Mọi bệnh nhân cùng hai anh chị sinh viên đều xúm vào cửa phòng khám ngó vào trong theo dõi. Rồi lại dãn hết ra nhường đường cho chiếc xe cáng chở bệnh nhân đi ra vội vã.
Bệnh nhân được phủ vải trắng kín.
Một vài giọt máu từ trên xe cáng cấp cứu rơi xuống dọc hành lang.
Mọi bệnh nhân nhìn nhau lo âu. Cô gái co rúm lại, anh sinh viên nắm chặt cánh tay người yêu.
Cô gái vừa nhìn vết máu vừa lùi lại, lùi từ cửa phòng khám tới khi lưng chạm lan-can, khựng lại. Cô gái quay người không nhìn vết máu, nhìn ra ngoài trời xanh cây lá.
Cây lá xanh tươi trong veo trong nắng sớm, gió hiu hiu dập dờn nhẹ nhàng, thời tiết đẹp và khung cảnh thiên nhiên đẹp.
Tán lá cây màu xanh ngọc, phía xa hơn tán lá cây là một con đường nhỏ sau lưng bệnh viện ít người đi, tiếp đến là mặt hồ nước phẳng lặng.
Anh sinh viên đứng cạnh, ngắt một nhánh lá non, xoay xoay, uốn tròn.
Có tiếng gọi tên bệnh nhân của nữ y tá: “Nguyễn Thị Nga”
Cô gái giật mình quay lại, thảng thốt đau đớn, nhìn người bạn trai, rồi mắt rất nhanh chóng đẫm nước mắt. Cô gái hít sâu một hơi thở, rồi vứt chiếc túi xách vẫn che bụng xuống đất, thõng tay đi về phía nữ y tá.
Anh sinh viên vội vã chạy theo, chắn trước cô sinh viên và cô y tá, quỳ xuống cả hai chân, tay ôm lấy chân cô sinh viên, rồi vội vàng đưa ra một chiếc nhẫn vừa kết bằng lá cây xanh non.
Tất cả bệnh nhân ồ lên.
Cô sinh viên đứng lại nhìn chằm chằm, anh sinh viên vội vàng đeo nhẫn vào ngón tay áp út của tay trái của cô gái. Rồi ôm lấy bàn tay ấy hôn, rồi giữ bàn tay ấp trước ngực.
Cô gái rút tay ra, đưa tay lên nhìn chiếc nhẫn chăm chú.
Trong lúc ấy, anh sinh viên đứng lên, quay lại lấy túi xách hộ bạn gái, đeo vào người mình, rồi hùng dũng thẳng lưng hiên ngang đi ra, cầm tay cô bạn dắt đi, nhân tiện lúc đi ngang, anh lấy luôn cuốn sổ khám bệnh trên tay nữ y tá.
Nữ y tá tỏ vẻ ngạc nhiên, bực bội.
Mọi bệnh nhân ngồi chờ hai bên đứng lên vỗ tay khi hai người đi qua.
Bà trung niên hiếm muộn đứng chống nạnh ở đầu cầu thang, vẫn bĩu môi chứng kiến cả hoạt cảnh.
Anh sinh viên vội vã đưa cô sinh viên đi qua chỗ bà trung niên.
Cô gái đứng lại, gỡ tay người yêu ra, và bây giờ, đến lượt cô gái nhìn bà hiếm muộn, bĩu môi, rồi mới quay đi.
Bà hiếm muộn há hốc mồm.
~ ~ ~ ~ ~
Hai người đi dưới tán cây xanh cổ thụ, dừng lại hôn nhau, rồi bước đi tiếp.

8/13/2013

50 sự thật đáng kinh ngạc về tóc


Nghệ thuật lắng nghe giúp bạn thành công


Ảnh - Ẩm thực Việt Nam dưới góc nhìn của người Mỹ - Chris Goldberg

(Reds.vn) Trong chuyến đi dọc Việt Nam, tay máy Mỹ Chris Goldberg đã không bỏ lỡ cơ hội thưởng thức, ghi lại hình ảnh những món ăn tuyệt vời.




Ảnh - 10 món cơm thuần Việt không thể bỏ qua trong đời

Ảnh - 10 món cơm thuần Việt không thể bỏ qua trong đời

8/12/2013

Infographic - Âm nhạc và tâm lý học








BÀ LÃO ĂN MÀY VÀ ĐỨA BÉ

Bà lão chống gậy, một tay cầm mảnh gáo dừa đứng trước cửa mọi nhà xin của bố thí. Tiếng con chó nhà chủ rít lên nghe khác thường, quyết liệt hơn mọi khi. Một chú bé chừng năm tuổi đứng gần bà lão, trên tay …cầm chiếc kẹo đứng xem bà chăm chú.
*
Có lẽ vì nó không có bà hay cụ,nên bà lão đã khiến nó nhìn bà chăm chú đến thế. Cái tiếng chó sủa như té tát cũng chẳng làm bà lão sợ. Vẫn mảnh gáo dừa chìa ra phía trước. Cái mảnh gáo dừa vỡ tướp, như bóng lên dưới thời gian của đủ các loại ngọc thực – Chắc cầm nó khi đói cũng nặng.
Ở trong sân một tiếng người trung tuổi vọng ra:
- Khổ lắm! Nhà này chẳng có gì đâu!
Lời nói ấy như một thông điệp quen thuộc. Tiếng chó thôi sủa, sự yên tĩnh trở lại nơi ngõ nhỏ. Bà lão lặng lẽ cầm mảnh gáo ra đi. Cái lưng còng như gánh trên thân bà bao mảnh áo quần rách tướp sói lở theo thời gian. Đôi tay gầy gò nhăn nheo, rạn nứt như chứa đựng bao buồn đau cuộc đời.
Thằng bé cũng lặng lẽ ngơ ngác theo bà lão ra đầu ngõ. Chợt rất nhanh nó tiến tới gần bà. Như có lực hút. Nó đưa biếu bà lão chiếc kẹo đang cầm trên tay.
Bà lão cũng ngơ ngác như như chính khi nó ào tới:
- Ôi! Tôi xin cảm ơn cậu. Và trong mảnh gáo dừa run run kia có một cái kẹo.Thằng bé chạy ào đi như trốn sự nuối tiếc.
Ngày hôm sau, vẫn trên lối ngõ nhỏ ấy, tiếng chó lại cồn lên huyên náo. Và bà lão lại ra đi với mảnh gáo dừa trống rỗng. Tới đầu ngõ, vẫn thằng bé hôm qua ngơ ngác theo bà. Nhưng lần này, nó mạnh dạn hơn, tiến tới bên bà lão, trên tay nhỏ còn lại nửa chiếc quẩy đang ăn dở.
- Cháu cho bà – Nó nhẹ nhàng đặt vào lòng gáo.
Tấm lưng còng như rung lên:
- Ôi! Xin cảm ơn cậu. Nó nhẹ nhàng bay đi, trong mắt còn ánh lên một niềm vui nhỏ. Và cứ thế, ngày nọ qua ngày kia, hai cực của hai kiếp người nhỏ nhoi ấy như tiến gần lại nhau hơn.
Tiếng chó vẫn sủa!
Song một hôm, trước cái ngõ nhỏ ấy. Thằng bé tần ngần nhìn bà lão, họ đang tiến đến gần nhau, song trong ánh mắt thằng bé, một nỗi ân hận, thiếu vắng như chìm xuống. Trên tay nó trống không, bất lực, đôi mắt buồn bã hướng xuống con đường nhỏ.
- Cảm ơn cậu! – Tiếng bà lão nói rất khẽ, như chỉ để cho họ nghe thấy. – Bà muốn biếu cháu một thứ! – Trên tay già nua hướng về phía thằng bé, một mảnh nhựa đỏ có in hình đức Phật.
- Bà biếu cháu chút quà.
Trong tay thằng bé vẫn cầm chặt mảnh nhựa, tần ngần nhìn theo bóng bà già khuất dần trên lối xóm. Và mãi những ngày về sau, trong xóm nhỏ, không còn ai nghe tiếng sủa của con chó thường cắn, có lẽ nó đã già và chết.
Nhưng trước ngõ, thằng bé vẫn nô đùa cùng các bạn. Trên cổ nó, cái mảnh nhựa đỏ có in hình đức Phật, như bay theo những nô đùa của lũ trẻ trong không gian.

EM NỢ ANH


Nó biết anh trong một lần cúp học bất thành, và anh là cái thằng trưởng ban nề nếp tác phong phá bĩnh sự nghiệp vĩ đại của nó.
Mà trốn nhiều thì bị bắt lại nhiều, dần dần nó trở thành ''khách quen'' của văn phòng, không thèm cúp nữa mà ở hẳn trong văn phòng tán phét với anh. Tán phét mãi rồi thành quen, ngày nào chán học cũng viết giấy phép xin nghỉ 2 tiết cuối rồi tự giác lên văn phòng ngồi. Thân nhau từ bao giờ chẳng biết.





- Tiền ơi có nhớ ví không? Ví thì há miệng ngồi trông tiền về. Tiền đi chẳng giữ lời thề, đi rồi đi mãi có về nữa đâu!
- Lại viêm màng túi đầu tháng à?
- Hiuhiu, anh được thì cho em xin, hay là anh để làm tin trong nhà?
- Thôi cái thơ văn củ chuối kia đi, em còn nợ anh 12 nghìn tám trăm đồng chưa trả kìa!
- Việt Nam đồng làm gì có 800đ? Phét tó vừa thôi!
- Hôm đấy cô đi mua đồ trong siêu thị nhé!
Lấy hẳn 20 nghìn của anh mua gói kẹo chocolate, tiền dư đưa lại hẳn 7 nghìn hai trăm đồng luôn nhé!
- Người đâu mà tính toán chi li thế? Cứ xoen xoét cái mồm mà kể í?
- Không kể để em nuốt luôn à?
- Đồ keo kiệt, hừhừ... Sống trong đời sống cần có một tấm lòng...
Nó dẩu môi, tay cầm bút vẽ bậy lên mặt bàn sạch sẽ
- Tiền giặt mặt bàn gồm tiền nước, tiền điện, tiền Omo, tiền Comfort, cả tiền thuê dây phơi nữa, cứ chịu khó vẽ đi rồi tính hẳn vào tiền nợ nhé! Có nghe câu ''Vay chín thì phải trả mười, phòng khi túng lỡ có người cho vay'' bao giờ chưa?
- Anh... !@&%#*/()...

* * *

- Chết rồi anh ơiiiiiii, hết sóng gió này qua đi thì phong ba bão táp khác ập tới rồi, huhu!
- Gì cơ?
- Hôm trước bị phê bình dưới cờ tội ăn vụng giờ lại bị mời phụ huynh vì tội lôi kéo ban cán sự ăn vụng cùng kìa, huhuuuu
- Lại đem xoài vào lớp à?
- Không, hôm nay em đem mít! Bọn nó xin.
- Thảo nào... Hít một phát là biết ngay! Ngày xưa mẹ em có nêm thức ăn cho em không đấy? Hay là ăn nhạt quá nên em mới thiếu muối như thế?
- Anh có tin em cắn anh không? Em tuổi tuất đấy!
- Cứ thử cắn đi, một dấu răng tính tiền một chai cồn, một miếng băng cá nhân, một chai thuốc làm liền sẹo và ba mũi tiêm ngừa dại nhé!
- Không thèm chơi với anh, logic 0.2 và logic 2.0 nó khác nhau nhiều lắm!

* * *



Anh giống như anh lớn của nó, kiêm luôn việc làm bạn. Mặc dù anh 
cũng chẳng ''người lớn'' hơn nó bao nhiêu nhưng thỉnh thoảng vẫn lấy kinh nghiệm đi trước 1 năm ra mà cho nó ý kiến cá nhân.

Dần dần nó sinh ra thói quen chuyện gì cũng kể cho anh nghe, còn anh thì lúc nào cũng ''luôn luôn lắng nghe, luôn luôn xoắn xít'' nó, vì hành động cúp học đi ''tâm sự tuổi ô mai'' của nó khiến anh rất bực, tối về nhắn tin kể lể không được à? Đâu phải quen biết ngày một ngày hai không biết số của nhau đâu?

Nhưng bực thì bực cũng chẳng đuổi nó đi được, sáng anh đi học, nó ở nhà trùm chăn ngủ, chiều anh đi trực thì nó vác xác đến trường vẫn tốt hơn việc nó lang thang đầu đường xó chợ nhiều.
___
Có một ngày...
- Này người yêu ơi anh ở chốn naoooooo? Sao không cho ta nhìn thấy bản mặt của nhauuuuuu?...
- Thôi cái ca lẻ kia đi, đứng trước mặt em đây này, bị loạn thị à mà không thấy cứ thích hỏi lung tung thế?
- Vớ vẩn, anh nhìn anh đi, tướng học sinh mặt phụ huynh, ai mà làm người yêu anh thì đứa đấy bất hạnh quá thể!
- Giờ anh nói anh thích em em có tin không?
- Thì từ trước đến giờ vẫn thích nhau mà, nhề? Thế bây giờ em nói em yêu anh anh có tin không?
- Lại bày trò gì nữa đây?
- Không, em nói thật mà. Giờ em nói em yêu anh đấy, có tin không thì bảo?
- Hềhề, anh tin...
- Tin thật à?
- ...thì anh là thằng thần kinh có vấn đề!
Nó hậm hực quay mặt đi, vừa đúng lúc tiếng trống tan trường vang lên.

Suốt một tuần sau đó, nó chẳng thèm cúp học nữa, nhờ mẹ viết hẳn đơn xin nghỉ cả tuần, anh nhắn tin cũng không thèm trả lời.
Ban đầu anh còn nghĩ nó đùa dai tí thôi, nhưng đến khi lật sổ báo cáo sĩ số ra, ngày nào ở cột Hs vắng của 11A cũng có tên nó thì anh mới giật mình.

* * *



Nó vươn vai cho tỉnh ngủ rồi để nguyên đầu bù tóc rối chạy xuống mở cửa nhà, mồm lầm bầm rủa xả đứa nào chọn giờ linh thiên quá.
- Sao lại là anh?
- Không anh thì là ai?
- Đi chết đi! Đừng có lượn lờ ở đây nữa, tuổi con đỉa à?
- Dỗi à? Anh tình nguyện làm đỉa đấy! Rắc vôi đi rồi hết dỗi nhé! Hêhê
Bao nhiêu uất ức trào ra, nó xông vào đấm anh túi bụi.
- Anh lên rừng ở với khỉ đi! Người ta là con gái đấy, người ta tỏ tình trước đấy, người ta chịu ''bất hạnh'' đấy, mà anh...huhu...
- Lúc đấy anh chưa nói hết mà! Thần kinh anh có vấn đề rồi mới tin em đấy, được chưa? Nín đi đừng khóc, nước mắt nước mũi đầy áo anh lại ghi nợ bây giờ!
- Anh ơi!
- Ơi!
- Anh yêu em thật à?
- Ừ!
- Anh ơi!
- Ơi!
- Nếu sau này không còn là người yêu của nhau nữa thì anh gọi em bằng gì?
- Vợ!
- Gì???
- Em nợ anh nhiều lắm, trả cả đời chưa hết đâu! Lấy tim anh rồi định trốn tránh trách nhiệm luôn à? Đừng hòng nhé!

8/11/2013

[Truyện Ngắn] ĐỪNG HỎI GÌ CẢ! ANH YÊU EM!

[Truyện Ngắn] ĐỪNG HỎI GÌ CẢ! ANH YÊU EM!
**

GÓC KHUYẾT!

GÓC KHUYẾT!
Nhà cửa bề bộn, dọn được một góc nho nhỏ để ngồi soạn bài tập huấn cho các thầy cô chủ nhiệm ngày mai, một ngày mà ngần ấy nội dung, không biết mình có thể trình bày thuyết phục như mọi khi được không!?

Bật nhạc lên, giọng ca Ngọc Anh sâu thẳm với một khúc Tình Phú Quang day dứt.

Mời em vào
Quán thời gian,
chạm ly kí ức
uống làn hương xưa…

Mùa thu không hẹn vẫn về, khiến thời gian như vội vàng hơn, cảm xúc thu khiến mình lại nhớ đền “Góc khuyết” của Tiếng Lòng.

Bến đời bắt ta không được đi lạc bước
Bến mơ lại xui cứ đi ngược con đường
Ta chấp chới giữa hai bờ mơ thực
Bước chân nào cũng chạm tới đau thương!.

Khi thả hồn trở lại Bến Thời Gian
Thấy kỷ niệm thánh thót rơi từng giọt
Gió xô ngã chén vơi đầy đắng đót
Trăng vô tình trải quá khứ ra phơi...

Trái đất tròn nhưng khuyết một góc tôi!.

Người yêu cũ, em vẫn còn độc thân chứ?

Chiều nay Hà Nội nổi giông bão, anh lao nhanh trên đường mà không có gì che chắn vì anh quên mang theo ô, cố chạy đến quán café gần nhất để tránh bão, tránh mưa.

[Tâm sự] Anh đã nắm tay bao nhiêu cô gái rồi?

Có bao giờ bước trên đường một mình, nhìn những cặp đôi tay trong tay, anh nhớ và cần nắm lấy một bàn tay hay không?

Cuộc sống địa ngục của những người bạch tạng ở châu Phi

Những người bị bạch tạng ở châu Phi luôn bị khinh miệt, thậm chí là bị bắt cóc và giết chết bởi những kẻ săn lùng một vài bộ phận cơ thể người bạch tạng.

Đi tìm nàng Mona Lisa đích thực qua những bộ hài cốt

Qua những phát hiện mới đây, phải chăng bí ẩn về nàng Mona Lisa sắp được giải mã...

Loài rồng 'có thật' trong lịch sử



Rất nhiều câu chuyện truyền thuyết đã miêu tả về loài sinh vật to lớn, biết khạc ra lửa này...

8/09/2013

Thảm ngựa vằn, rừng hoa dại...


Một buổi sáng bỗng nhiên trời quá đẹp. Đan đến trường rõ sớm, nhẩn nha lượn qua Thư viện lấy thư cho lớp. Xem nào, một nắm thư, Đan giở lần lượt, liếc qua những cái tên người nhận và trố mắt khi chạm vào ba chữ: Vũ Hoàng Đan. Đan chớp chớp mắt, chính xác, tên nó ở chỗ người nhận. Còn phần người gửi bỏ trống. Thư không dán tem.

Việc hồi sinh voi ma mút gây tranh cãi

Sau khi các nhà khoa học Nga và Hàn Quốc tiến thêm một bước mới trong nỗ lực hồi sinh voi ma mút, nhiều người cảm thấy vui mừng, song một số người cho rằng đó là hành động chống lại quy luật tự nhiên.



Một nhóm chuyên gia của Đại học Đông Bắc tại Nga cùng các đồng nghiệp từ Viện Nghiên cứu Kỹ thuật sinh học Hàn Quốc lấy được mô cơ và máu từ phần thân dưới của một xác voi ma mút trên quần đảo New Siberian thuộc Nga,Siberian Times đưa tin.
"Những mẩu mô cơ mà chúng tôi lấy từ xác con voi có màu đỏ tự nhiên của thịt tươi do phần thân dưới của nó nằm trong băng. Máu của con voi có màu sẫm",CNN dẫn lời Semyon Grigoriev, trưởng nhóm khai quật xác voi ma mút của Đại học Đông Bắc.
Khi nhóm chuyên gia đào xác con voi, nhiệt độ môi trường xung quanh chỉ ở mức -7 tới -10 độ C.
"Chúng ta có thể nói rằng máu của con voi ma mút chứa chất chống đông", Grigoriev bình luận.
Chất chống đông là một thành phần trong máu của các loài cá và động vật lưỡng cư ở Bắc Cực và Nam Cực. Nó ngăn chặn tác động xấu của môi trường lạnh giá đối với các mô.
Grigoriev cho rằng mẫu máu voi ma mút sẽ là "thứ vô giá" đối với những nhà khoa học muốn hồi sinh voi ma mút. Ông hy vọng ông và các đồng nghiệp sẽ thấy ít nhất một tế bào của con voi vẫn sống. Nếu hy vọng đó trở thành hiện thực, nhóm nghiên cứu có thể hồi sinh voi ma mút bằng kỹ thuật nhân bản.
"Nhưng trong điều kiện khắc nghiệt ở tầng đất đóng băng vĩnh cửu, khả năng đó rất nhỏ", ông thừa nhận.