Đăng nhập để cập nhật những mặt hàng mới nhất!

We'll not spam mate! We promise.

8/02/2013

Bay Music - Đôi Khi không phải nghe mà phải cảm

Click vào hình ảnh để tìm đến trang nhạc



- Được Phát Triển Bời Nhóm Blogbay
- Cập Nhật Liên Tục Các Bài Hát Mới
- Wap nghe nhạc dễ dàng trên Mobie 

Khả năng phi thường của top 10 đặc nhiệm lừng danh


Các đơn vị đặc nhiệm đầu tiên được thành lập hồi đầu thế kỷ 20 để phục vụ cho cuộc Chiến tranh Thế giới thứ 2, khi đó phải kể tới đơn vị đặc nhiệm Brandenburg của Đức. Sau đây là danh sách 10 đơn vị đặc nhiệm lừng danh nhất thế giới.
Đặc nhiệm Không quân Anh (SAS)
Đây là đơn vị thuộc Lực lượng đặc biệt của Anh, được thành lập từ năm 1941 trong Chiến tranh Thế giới thứ 2 và đã được nhân rộng như mô hình đặc nhiệm chuẩn mực trên toàn thế giới. Đơn vị Lục quân thường trực số 22 SAS trở thành tên gọi của đơn vị này sau khi thực hiện thành công vụ tấn công vào Đại sứ quán Iran ở London và giải cứu các con tin bị giam giữ ở đây năm 1980. Hiện tại, đơn vị có biên chế một trung đoàn thường trực và hai trung đoàn địa phương.
Được thành lập từ năm 1941.
SAS cùng với đơn vị đặc nhiệm Hải quân SBS (Special Boat Service), Trung đoàn Trinh sát đặc nhiệm SRR (Special Reconnaissance Regiment), Phi đoàn Đặc nhiệm liên quân (Joint Special Forces Aviation Wing) và Binh đoàn yểm trợ lực lượng đặc nhiệm SFSG (Special Forces Support Group) cấu thành bộ đội đặc nhiệm Anh (UK Special Forces - UKSF).
Hiện tại, đơn vị có biên chế một trung đoàn thường trực và hai trung đoàn địa phương.
Nhiệm vụ chính của SAS là tiến hành các chiến dịch quân sự đặc biệt, chống khủng bố ở trong nước, cũng như ở nước ngoài, đào tạo binh sĩ đặc nhiệm của các nước khác, huấn luyện kỹ năng chiến tranh du kích và tác chiến trong điều kiện bất ngờ.
Các nhiệm vụ chính của SAS là tiến hành các chiến dịch quân sự đặc biệt.
SAS mời gọi các binh sĩ và cả lực lượng dân sự tham gia. Do nhiệm vụ giao cho các đơn vị này có tính đặc biệt phức tạp nên các ứng viên phải qua quá trình tuyển chọn khắt khe, trong đó người ta rất chú trọng đến độ tin cậy chính trị và động lực lựa chọn chuyên ngành quân sự này. Trên thực tế, SAS có 3 trung đoàn: 21, 22 và 23, trong đó mỗi trung đoàn có nhiệm vụ riêng.
Tuyển chọn khắt khe.
Trung đoàn 22 SAS gồm 4 đại đội A, B, D, G, mỗi đại đội có quân số khoảng 60 người, do một thiếu tá chỉ huy, chia thành 4 trung đội tác chiến. Mỗi trung đội đều có chuyên ngành riêng tùy thuộc vào phương thức đổ bộ và khu vực hoạt động tương lai như: dù, đổ bộ đường biển, cơ động cơ giới, sơn cước...
Đơn vị Delta, Mỹ
Delta Force, còn gọi là Lực lượng đặc biệt hoạt động độc lập số 1, chính thức được phê duyệt thành lập vào năm 1997 sau nhiều thập kỷ nỗ lực. Charlie Beckwith, một quan chức Lực lượng Đặc biệt, nhấn mạnh tầm quan trọng của việc thành lập một đơn vị như SAS ở chính nước Mỹ từ năm 1960. Sau đó, đơn vị này dần được hình thành qua những lần chiến đấu chống khủng bố trong những năm 1970.  
Thành lập năm 1997.
Delta Force được tổ chức dựa theo Trung đoàn Không quân đặc biệt số 22 của Anh, với tổng cộng 2.500 binh sĩ. Delta Force chủ yếu thực hiện nhiệm vụ chống khủng bố, hành động trực tiếp và các hoạt động can thiệp mang tầm quốc gia.
Có 2.500 binh sĩ.
Delta Force được coi là biệt đội được đào tạo đặc biệt với mức độ huấn luyện cao nhất trong quân đội Mỹ, được trang bị những vũ khí sắc bén, chu cấp đầy đủ và hoạt động thống nhất như một. Bằng cách nào một đội được huấn luyện như những sát thủ chuyên nghiệp lại có thể phục vụ cho Chính phủ Mỹ ngay cả khi không hề có bất kỳ một lời xác nhận nào về sự tồn tại của họ luôn là câu hỏi thu hút sự chú ý của cộng đồng quốc tế.
Những tân binh của Delta Force được lựa chọn dựa trên những kỹ năng đặc biệt mà họ có.
Tân binh của Delta Force được lựa chọn dựa trên những kỹ năng đặc biệt mà họ có, ví dụ như tài thiện xạ phi thường. Delta Force tổ chức các cuộc chiêu quân một vài tháng trong năm, chủ yếu có 2 mùa tuyển quân, một vào mùa xuân và một vào mùa thu. Sau những tháng dài tuyển chọn, những tân binh đủ khả năng được tiếp tục đào tạo, kéo dài trong khoảng 6 tháng.
Công việc chính của Delta Force là chống khủng bố và thực hiện các chiến dịch quốc gia.
Công việc chính của Delta Force là chống khủng bố và thực hiện các chiến dịch quốc gia, nhưng đây là một lực lượng thiện nghệ có khả năng thực hiện nhiều sứ mệnh khác bao gồm: giải cứu con tin, đột kích và tiêu diệt hang ổ của lực lượng đối phương. Có thể nói chiến dịch nổi tiếng nhất của biệt đội là việc truy tìm tên lửa trong vụ Operation Desert Storm năm 1991. Chỉ huy của Delta Force đã thâm nhập hàng trăm dặm vào lãnh thổ Iraq, tìm được tên lửa đạn đạo Iraqi, xác định mục tiêu này cho máy bay phản lực chiến đấu của Mỹ và tiêu diệt nhóm sản xuất tên lửa đạn đạo.
Biệt đội SEAL, Mỹ
Biệt đội SEAL, được biết đến là đơn vị của lực lượng trên biển, trên không và trên bộ của Hải quân Mỹ, được thành lập từ thời Chiến tranh Thế giới thứ 2. Việc đội đặc nhiệm SEAL và Cục Tình báo Trung ương Mỹ (CIA) truy tìm và tiêu diệt được trùm khủng bố Osama bin Laden tại Pakistan một lần nữa chứng minh năng lực của đội. Nhóm gồm có 200 binh sĩ tinh nhuệ, chuyên ứng phó các tình huống khẩn cấp và các nhiệm vụ đặc biệt.
SEAL được biết đến là đơn vị của lực lượng trên biển, trên không và trên bộ của Hải quân Mỹ.
Trung bình, mỗi thành viên của SEAL phải tham gia khóa huấn luyện cực kỳ gian khổ kéo dài khoảng trên dưới một năm với các bài tập được đánh giá là không thể tin nổi. Sau khi qua bài kiểm tra đầu vào, các học viên gia nhập SEAL sẽ bắt đầu tuần luyện tập đầu tiên, với nội dung nghe qua khá đơn giản như hít đất, di chuyển nhiều địa hình phức tạp.
Trung bình, mỗi thành viên của SEAL phải tham gia khóa huấn luyện cực kỳ gian khổ kéo dài khoảng trên dưới một năm.
Các học viên sẽ phải chạy khoảng 6,5 km trên cát ướt trong vòng nửa tiếng. Điểm đáng sợ của tuần lễ đầu tiên này là họ sẽ phải luyện tập trên 132 giờ mỗi tuần (gần 19h/ngày). Học viên có thể rời khóa học bất cứ lúc nào. Sau đó sẽ là các bài huấn luyện phức tạp dưới nước như chiến đấu, gỡ mìn...
Sau khi đã vượt qua khóa kiểm tra thể lực, các thành viên sẽ được tham gia học các kỹ năng phức tạp hơn nhằm biến mỗi người lính của SEAL trở nên tinh nhuệ hơn.
Sau khi đã vượt qua khóa kiểm tra thể lực, các thành viên sẽ được tham gia học các kỹ năng phức tạp hơn nhằm biến mỗi người lính của SEAL trở nên tinh nhuệ hơn, như kỹ chiến thuật, y học chiến đấu, chiến đấu trong các loại thời tiết, địa hình khắc nghiệt, bơi lội... Hoàn thành khóa huấn luyện thứ 2, các thành viên sẽ được phân về các đơn vị nhằm hoàn thiện mình. Tại đây, tùy vào mục đích sử dụng, các thành viên sẽ được đào tạo các kỹ năng đặc thù như: bắn tỉa, thu thập thông tin, đột nhập...
Hoàn thành khóa huấn luyện thứ 2, các thành viên sẽ được phân về các đơn vị nhằm hoàn thiện mình.
SEAL luôn đóng một vai trò vô cùng quan trọng trong các chiến dịch của quân đội Mỹ. Trong chiến tranh Triều Tiên, SEAL chính là lực lượng đã làm suy yếu các tuyến liên lạc, tiếp tế của Triều Tiên. Ngoài ra, vai trò của SEAL cũng được đề cao trong cuộc chiến tại Iraq và Afganistan.
SEAL luôn đóng một vai trò vô cùng quan trọng trong các chiến dịch của quân đội Mỹ.

Người ta lớn để làm gì?

Lớn để thấy mình mất đi nhiều điều tốt đẹp, mất đi sự hồn nhiên; lớn để thấy nhiều điều không đẹp của cuộc sống, thấy mình mệt mỏi trong từng ngày trôi qua, lớn để cảm thấy mình quá bé nhỏ trong biển lớn cuộc đời mênh mông...

***
Nhớ lúc bé, rồi khi còn đi học, lúc nào cũng mong được chóng lớn, lớn để làm những việc mình thích, để thực hiện những ước mơ của mình, để mọi người tôn trọng ý kiến của mình, được tự chứng tỏ mình,... và còn hàng tỉ lý do khác cho ước mơ được mau lớn...
19 tuổi, tuổi chưa là người lớn hoàn toàn, nhưng cũng chẳng là trẻ con nữa. Bước những bước chân đầu tiên vào đời, cái tuổi tự mình làm chủ cuộc sống, cũng có thể gọi một phần nào đó là "lớn", đã biết tự sắp xếp, tự chịu trách nhiệm cuộc sống cho mình, mới thấy "lớn" không như những mong ước ngày bé.
Người ta "lớn", tự chịu trách nhiệm cuộc sống của mình, rồi những thành công hay thất bại đều tự mình đón nhận. Có những sự thất bại nặng nề làm con người hụt hẫng, suy sụp nhưng khi ta đã "lớn", ta phải tự mình nhận về những nỗi buồn của riêng mình.
"Lớn" là biết cảm nhận cuộc sống, biết buồn, biết đau khổ, biết tính toán cho mỗi ngày mới. Biết buồn khi gặp thất bại, biết chia sẻ với những nỗi đau, phải giấu đi những suy nghĩ thật của mình để mong người khác vui lòng.
Khi ta "lớn", trong mỗi nụ cười dường như vẫn ẩn trong đó những lo toan, những nỗi buồn, những tính toán cho những ngày tới. Hiếm khi "lớn" mà ta được cười thoải mái, vô tư như ngày còn bé. Có những chuyện buồn, trắc trở trong cuộc sống, khi "lớn" ta phải giấu kín trong lòng, không thể chia sẻ với ai, không như ngày bé có thể vô tư chia sẻ với bố mẹ.
"Lớn" là ta mất đi sự thoải mái trong tâm hồn, để từng ngày trôi qua, người ta có thêm nhiều điều để suy nghĩ, từ đó trưởng thành hơn mỗi ngày.
Người ta đã "lớn" khi nhìn cuộc sống bằng con mắt thực tế hơn, không còn mơ mộng những ước mơ cao đẹp như ngày trước. Khi "lớn" ta chỉ biết sống cho ngày hôm nay, cho những công việc của buổi sáng, buổi chiều, buổi tối, cho những việc của hôm nay, ngày mai, tuần này, tuần sau. Đâu còn những giờ phút ngẩn ngơ bên sân trường mơ một tương lai thật đẹp, một tương lai mà chỉ có những ước mơ về một cuộc sống dễ dàng.
"Lớn" để biết lo lắng nhiều hơn cho người thân, bạn bè.
"Lớn" là phải biết cho nhiều hơn là nhận, cho đi những tình cảm yêu thương của mình đến người xung quanh, không còn vô tư nhận về những sự quan tâm của bố mẹ, bạn bè mà không nghĩ đến sự đáp trả.
"Lớn" là khi người ta biết xấu hổ về những thất bại, biết tự hào với những thành công, biết cuộc sống còn những điều chưa tốt, biết tìm cho mình một cuộc sống thật tốt.
"Lớn" để ta hiểu rằng không có một điều gì có thể dễ dàng như mình mong muốn, cuộc sống là những khó khăn, thử thách, muốn đạt được những điều mong muốn phải cố gắng rất nhiều, cuộc sống không là một món quà tặng mà nó là sự cố gắng hết mình để nhận lấy.
Và khi đã "lớn", ta mới hiểu rằng khi ta lớn lên hằng ngày là thời gian những người thân ở lại bên ta càng ngắn lại, nhận biết rằng cuộc đời là những sự ly tan, không có gì là mãi mãi.
Khi ta "lớn" ta mới hiểu những niềm hạnh phúc của tuổi thơ quí giá biết nhường nào và biết tiếc nuối những gì đã qua.
"Lớn" để ta cảm nhận rõ ràng nhất tình cảm mọi người dành cho mình, đó không chỉ có sự yêu thương mà còn có cả những sự ganh ghét, sự khinh thường, sự dối trá. Tất cả như thử thách mà mỗi người phải vượt qua trên con đường của mình và đôi lúc ta tưởng chừng không vượt qua được để qua mỗi thử thách lại thấy mình lớn hơn và trưởng thành hơn.
"Lớn" là xa rời tuổi thơ, tự đứng lên bằng chính đôi chân của mình, từ đó thấy cuộc sống này không hề đơn giản mà trái lại còn nhiều những nỗi buồn, những sự thất bại và còn đó cả những nỗi đau.
19 tuổi, liệu như vậy đã lớn chưa?
Lớn để thấy mình mất đi nhiều điều tốt đẹp, mất đi sự hồn nhiên; lớn để thấy nhiều điều không đẹp của cuộc sống, thấy mình mệt mỏi trong từng ngày trôi qua, lớn để cảm thấy mình quá bé nhỏ trong biển lớn cuộc đời mênh mông...
Vậy người ta lớn để làm gì...?

Sẽ có thiên sứ thay em yêu anh

 Em không định lượng được em yêu anh bao nhiêu chỉ biết rằng từ khi anh đi em đã phải một mình mò mẫm kiếm tìm rồi chấp nối lại những yêu thương bằng tất cả niềm tin đã vỡ, chỉ để mong tìm lại được chút bình yên trong tâm hồn.

***
Anh nói đúng, em đã không có cơ hội để hiểu được anh đang nghĩ gì và tình cảm dành cho em là thứ tình cảm gì? Cũng như em đã từng nói đôi khi mình còn không hiểu nổi chính mình thì làm sao người khác có thể hiểu được hết mình đang nghĩ gì! Em cũng biết rất rõ là anh cũng không hề hiểu được em nhưng anh biết không em không hề trách anh chút nào cả. Anh không hiểu được tất cả yêu thương chân thành của em lúc anh đến, càng ko thể hiểu được những đau thương hụt hẫng của em lúc anh đi.

Trong mắt bạn bè, em là người vui tính, em luôn là người để người khác tìm đến mỗi khi có chuyện buồn vui nhưng chính em lại chưa bao giờ mở lòng tâm sự chuyện của mình. Những ngày anh im lặng về quê em hụt hẫng, em luôn tự hỏi em đã làm gì sai, em tự an ủi mình anh đang thử thách tình cảm của em. Em luôn nghĩ trong đầu "em vẫn đợi anh về", tối nào em cũng ra ngồi trước hiên nhà chờ đợi , em ngốc lắm, em đã cho rằng anh sẽ chạy qua bất ngờ và em sẽ ôm chầm lấy anh giống như trong phim vậy!
Em đã viết cho anh rất nhiều thư tay rồi hy vọng sẽ gặp được anh, em sẽ đưa cho anh xem để anh biết tuy em im lặng nhưng trong lòng ngập tràn nỗi nhớ anh như thế nào? Em sống trong đợi chờ, trong hy vọng như vậy đấy.
Em luôn nói là phải đối mặt, nhưng thực tế em lại không dám đối mặt, em trốn tránh, em đã không còn dám ra trước nhà ngồi hay làm bất kì điều gì liên quan tới anh nữa. Dù rât đau khổ, rất nhớ anh, rất muốn nói cho anh biết em đang như thế nào nhưng lý trí ngăn em lại. Không phải vì em tự cao mà là vì em ko bao giờ muốn anh thấy em tội nghiệp mà ban phát yêu thương. Thực lòng, em không cần sự thương hại. E đã định ko bao giờ nói cho anh biết những suy nghĩ này, vì em nghĩ em có nói hay không đối với anh đã không còn quan trọng. Nhưng hôm nay, khi anh hỏi: "em yêu anh được bao nhiêu?". Em đã chả biết trả lời như thế nào.
Tình yêu đối với em đơn giản như chính con người em vậy. Tình yêu đâu phải ai cũng may mắn tìm được nhau, chỉ một người cố gắng càng chứng tỏ sự thất bại vì tình yêu phải là sự tự nguyện từ hai phía chứ không thể nào là ép buộc!
Em không định lượng được em yêu anh bao nhiêu chỉ biết rằng từ khi anh đi em đã phải một mình mò mẫm kiếm tìm rồi chấp nối lại những yêu thương bằng tất cả niềm tin đã vỡ, chỉ để mong tìm lại được chút bình yên trong tâm hồn.
Em nói những lời trên để anh biết rằng ít nhất thời gian qua anh đã không hoài phí tình cảm vơi một người không xứng đáng mà là một đứa tốt bụng mà ngốc ngếch đã đối với anh là thật lòng. Chứ ko phải nói ra để anh tự trách mình anh biết không!
Lần này nữa thôi, sau này mình đừng nhắc lại những chuyện không vui này nữa nha anh. Em muốn những gì còn lại trong kí ức anh, em là người vui vẻ chứ không phải là bi lụy đau khổ. Em thật lòng không mong anh không phải vì em mà phải gượng ép mình suy nghĩ, lựa chọn hay làm gì; càng không muốn bản thân mình tiếp tục sống trong đợi chờ hy vọng.
Anh hỏi em có ghét anh ko? Câu trả lời của em là không bao giờ. Bởi vì chỉ có tha thứ mới mong được bình yên. Những gì đã trải qua em bằng lòng chấp nhận tất cả mà sẽ không hối hận.
Chỉ mong em và anh đều sớm tìm lại niềm tin vào tình yêu để tìm hạnh phúc đích thực! Sẽ có thiên sứ thay em yêu anh!!

một chút buồn nhẹ - Em chấp nhận buông tay

(truyenngan.com.vn) "Anh sẽ không cưới em đâu, anh nói thật lòng đó"

***
Tôi cứ ngỡ mình sẽ chẳng có thể viết về anh, viết về tình yêu của tôi, về những nỗi đau mà đã từ lâu tôi giấu ở trong lòng, tôi luôn tự lừa dối bản thân mình rồi sẽ hết yêu anh thôi, tôi sẽ yêu người khác nhưng tôi sai rồi anh à.....tôi vẫn còn rất yêu anh.
Tôi cố gắng trong mệt mõi, dõi mắt nhìn về nơi có anh, có một hình bóng thân quen, có 1 bóng hình mà tôi yêu thương nhất cuộc đời. Anh là gì, là ai, anh đã làm gì để 1 đứa con gái như tôi lại yêu anh nhiều đến như vậy, tôi chỉ biết yêu anh, không biết yêu bản thân mình, tôi tự làm khổ tôi thôi đúng không anh ? "Tại sao không phải là tôi? Tại sao không phải tôi?" Tôi muốn hét thật to, tôi muốn có câu trả lời, tôi muốn biết thật ra từ lúc bắt đầu cho đến giây phút này tôi đã làm gì sai...!!!!

Tôi và anh vẫn bên cạnh nhau mỗi ngày, mỗi ngày nhìn thấy anh khi thức dậy, dù tôi biết gần giây phút này đây, hạnh phúc này đây sắp kết thúc rồi, là kết thúc thật sự. Tôi không biết có người con gái nào chấp nhận yêu 1 người, yêu chân thành, tha thiết dù biết người con trai đó sẽ có 1 ngày bỏ rơi mình mãi mãi...
"Anh sẽ không cưới em đâu, anh nói thật lòng đó" đúng anh đã rất thật lòng, câu nói từ anh tôi đã nghe rất nhiều lần nhưng sau mỗi lần anh nói tôi điều có cảm giác trái tim mình ngừng đập trong giây lát, cảm giác đau đến không thở được, anh ơi sao lại có thể nhẫn tâm với tôi như vậy, sao có thể đối xử với tôi như vậy, tôi ước anh là người giã dối nhất là ngay trong lúc này đây.
Là tôi tất cả là do tôi, là tôi cam tâm tình nguyện yêu anh, từ lúc chấp nhận tôi đã đánh cược cho cuộc đời mình rồi, và bây giờ cho dù có thất bại thì cũng phải chấp nhận...Sao không phải là tôi, tại sao người anh tìm kiếm, người anh yêu không phải là tôi, tại sao vậy anh....tại sao???.
Trái tim tôi đau lắm, tình yêu là gì? Hạnh phúc là gì hả anh, sao nó không mỉm cười với tôi....sao lại quay lưng với tôi..
Nói làm sao hết được cảm giác của tôi, có cái gì đó đè nặng trái tim, cổ ngẹn đắng, mắt cay cay sau mỗi lần tôi buồn, tôi bế tắc tôi viết về anh tôi đều khóc, tôi không biết tại sao mình có thể khóc nhiều như vậy, tại sao khi buồn lại phải khóc,,,tại sao khi khóc xong tâm trạng của tôi lại tệ hơn như thế hả anh ???
Tôi vẫn yêu anh, dù tôi đã từng cố gắng đừng yêu anh, dù tôi đã cố gắng để dừng lại, sao những người con gái được yêu lại được nhõng nhẽo, được người yêu nâng niu, chiều chuộng còn tôi thì không ?...không phải tôi cần những điều đó nhưng tôi muốn anh biết tôi cũng cần lắm sự yêu thương từ anh, tôi rất cần, có bao giờ anh hiểu cho tôi không anh....Tôi cố gắng đứng dậy sau mỗi lần bị tổn thương để tìm kiếm nhặt lại tất cả những mãnh vỡ sắp xếp lại chúng, dù trái tim đang rướm máu,..tôi đau lắm anh có biết không anh?
Anh ! Đã có khi nào anh rơi nước mắt vì tôi, đã có khi nào anh nhớ về tôi như nhớ người mình yêu thương, nhớ tôi như tôi đã từng nhớ anh, có khi nào không anh? Có khi nào anh suy nghĩ lại mà xót thương tôi, người đã yêu anh chân thành, yêu và cho tất cả không giữ gì lại cho riêng mình, để bây giờ đau lòng nhận ra rằng, anh không hề yêu tôi..tại sao vậy anh,,sao lại không yêu tôi, sao lại cho tôi cơ hội cho tôi hy vọng giờ lại chọn cách ra đi, bỏ lại 1 mình tôi, tôi phải làm sao quên anh đây...!
Tôi cũng muốn mình mạnh mẽ, là mạnh mẽ thật sự chứ không phải gượng cười trước mặt mọi người, trưỡc mặt anh để chứng tỏ mình bản lĩnh, tôi không cần, thật sự không cần, nhiều lúc ngồi 1 mình suy nghĩ, tôi ước mình có thể giống như những nhân vật trong phim tôi hay coi họ đau khổ vì tình nhưng mạnh mẽ ra đi, họ ra đi vì biết rằng cuộc dời trong phim của họ đã được định sẵn, đạo diễn đã sắp đặt, tôi ước gì cuộc đời tôi có thể như vậy, thà là hạnh phúc hay khổ đau 1 lần rồi thôi, đừng vày vò bản thân mình,...tôi ước gì có ai đó có thể nói cho tôi biết,,tôi phải làm gì vào lúc này.
"Anh đã từng nói để có được 1 tình yêu chỉ cần yêu thôi không ghen ghét, không thù hận thì rất khó". Anh nói đúng rất khó, vì tình yêu là như vậy, tôi xin lỗi những giọt nước mắt tôi rơi vội vã, những trách hờn, giận dỗi làm anh khó xử, xin lỗi anh, xin lỗi vì tất cả nha anh. Cho tôi 1 cơ hội cuối cùng được bên anh, tôi sẽ âm thầm lặng lẽ, âm thầm như chính tình yêu tôi giành cho anh vậy đó, tôi cầu mong sẽ có người con gái xinh đẹp, giỏi giang yêu anh thật lòng, anh đáng có được hạnh phúc mà anh nên có...
Anh nè, tôi có 1 lời này muốn nói dù tôi biết những dòng tâm sự này sẽ chẳng thể đến với anh, bàn tay anh rất ấm áp, dù bên cạnh anh tôi không cảm nhận sự ấp áp đó như khi nắm bàn tay nó thật sự làm tôi thấy bình yên vô cùng, tôi rất hạnh phúc dù rất nhỏ nhoi...nên xin anh hãy để yên bàn tay anh khi tôi muốn nắm lấy, đừng buông tay tôi nha anh, cho tôi thật hưởng hơi ấm đó dù sau này có như thế nào tôi vẫn không hối hận..
Tôi sẽ không khóc nữa, dù thế nào cũng không rơi lệ vì đó là tình yêu, tôi đã rất hạnh phúc dù thời gian bên anh không là cả cuộc đời..anh, nếu được chọn lựa chọn 1 lần nữa cho tình yêu của mình tôi vẫn chọn để yêu anh, dù có đắng cay vẫn không hối hận..
Tôi chấp nhận buông tay, lần này là thật sự chúng ta đã nói với nhau rất rõ ràng rồi phải không anh, dù rất khó nhưng tôi sẽ cố gắng không phiền tới anh, không buồn, và không khóc trước mặt anh nữa. Anh biết không khi yêu ai đó chân thành thì dù cho có đau khổ thì tình yêu đó vẫn không bao giờ mất đi,....và tôi cũng vậy, tôi yêu anh, yêu tất cả những gì thuộc về anh, dù anh là người mang lại cho tôi những giọt nước mắt, những nỗi đau, người làm cho trái tim tôi tan nát. Tôi cũng là con gái, tôi cũng yếu đuối lắm anh biết không, tôi cũng cần lắm bàn tay của anh che chở,, nhưng anh đã không làm điều đó với tôi.
Tôi đã bước vào cuộc đời anh 1 cách âm thầm thì bây giờ tôi cũng sẽ bước ra khỏi đó 1 cách âm thầm,âm thâm lặng lẽ giống như tôi đã yêu anh vậy..Tôi muốn dùng nỗi đau nào đó để quên nỗi đau ở trái tim, tôi tự hành hạ bản thân mình nhưng tất cả làm tôi đau đớn, tôi vẫn không quên được anh...
Tôi nghe đâu đó câu nói " Yêu là chấp nhận buông tay khi người đó không còn muốn nắm lấy tay bạn nữa, yêu là chấp nhận buông tay khi người đó muốn nắm lấy một bàn tay khác" Và tôi chấp nhận thất bại, tôi cứ ngỡ rằng khi tôi thật lòng thật dạ yêu anh thì sẽ có 1 ngày anh nhận ra tình yêu của tôi mà yêu tôi như tôi đã yêu anh, nhưng không, tôi đã sai rồi, tình yêu của tôi dù có lớn đến đâu cũng không giữ được trái tim của anh, vì vốn vĩ trái tim anh không thuộc về tôi, tôi không còn đủ sức nữa, nói đúng hơn là tình yêu của tôi không còn đủ sức để tiếp tục khóc, tiếp tục hy vọng vào anh. Tình yêu phải từ 2 phía 1 mình tôi tình không đủ để giữ lấy nữa rồi, là tôi từ bỏ hay là anh từ bỏ giờ không còn quan trọng nữa, vì đối với tôi tất cả đã thật sự kết thúc.

Tôi không oán trách, không buồn, không giận vì anh cả tôi chỉ trách không đủ bản lĩnh để yêu và giữ anh bên cạnh mà thôi. anh biết không ??? Tôi đã khóc, khóc rất nhiều vào cái đêm tôi và anh đồng ý kết thúc mọi chuyện để làm bạn như ngày xưa, thật sự đối với tôi rất khó, làm sao có thể coi người mình yêu là bạn, nhưng tôi phải cố gắng vì chỉ có thế tôi mới có thể nhìn thấy anh mỗi ngày, có thể quan tâm anh, dù đối với anh tôi chỉ là bạn, 1 người bạn không hơn không kém, bây giờ và mãi mãi về sau. Chỉ cần nghĩ đến đây thôi tôi thấy mắt mình cay cay, tôi lại muốn khóc, khóc cho tôi khóc cho tình yêu của tôi, khóc cho những gì đã qua.
Tôi muốn được 1 lần nữa được gối đầu lên tay anh, được anh ôm vào lòng, để tôi có thể có 1 giấc ngủ thật yên bình không mộng mị, không phải giật mình thức giấc mà nước mắt vẫn chưa khô.. Nhưng có lẽ anh sẽ không chấp nhận, anh sẽ nói rằng làm như vậy tôi sẽ không quên được anh, đúng nếu tôi cứ mãi dựa vào anh thì biết đến bao giờ tôi mới có thể đứng dậy phải không anh ???
Hãy tìm lấy hạnh phúc cho riêng anh, tôi sẽ không giận anh đâu, tôi thật lòng thật dạ mong anh tìm thấy hạnh phúc, tôi không thể đem lại hạnh phúc cho anh, tôi trả anh về với cuộc sống của anh, tôi đã từng hơn 1 lần ước mơ, hơn 1 lần hy vọng tôi và anh sẽ là 1 gia đình, 1 gia đình hạnh phúc như đó chỉ là giấc mơ của riêng tôi, tôi sẽ tự mình mỉm cười với giấc mơ do chính tôi tạo ra mà không có anh......Chúc anh hạnh phúc, bình yên,hãy luôn vui vẻ, và dù sao này có gặp lại tôi, xin đừng nhìn tôi, đừng mỉm cười với tôi, vì tôi sợ sau nụ cười đó tôi lại không thể từ bỏ anh mà muốn giữ anh cho riêng mình..xin anh hãy xem tôi là người xa lạ, như 1 cơn gió thoáng qua trong đời....cầu xin anh. !!!. Tôi luôn cầu chúc anh bình yên.

Cuộc sống, nghịch lý và tình yêu

Có một nghịch lý là chúng ta sống một cuộc sống với rất nhiều nghịch lý nhưng chúng ta vẫn yêu và tha thiết với cuộc sống này.

***
Khi còn bé, ta ước mình lớn thật nhanh để có thể được tự do về giờ giấc, có thể kiếm tiền nuôi bản thân hay phụ giúp gia đình.
Nhưng khi bước ra đời, ta lại xiết bao nhớ về cái thời thơ ấu, ta lại muốn được nhỏ lại để sống vô tư, không lo âu, toan tính, để được nô đùa bên bạn bè, được che chở trong vòng tay ba mẹ.
Ở cái tuổi được bao bọc và có những chỗ dựa, chúng ta muốn mình mạnh mẽ hơn để tự đứng vững. Và rồi vào cái tuổi ta phải mạnh mẽ để đối diện với đời, ta mới thấy cuộc sống có thể xô ngã mình bất cứ lúc nào nếu ta không có ít nhất một điểm tựa.
Ở tuổi học sinh, đáng lẽ nên dành nhiều thời gian cho bạn bè hơn thì ta lại coi người yêu như một phần quan trọng không thể thiếu. Chấp nhận mất bạn bè để giữ lấy một thứ tình yêu chưa chín mùi. Sau này khi đã kết hôn đáng lẽ ta phải dành thời gian cho vợ con thì có những người đàn ông suốt ngày quây quần bên bạn bè trong quán nhậu. Chấp nhận mắng chửi vợ con nếu không cho mình say xỉn với bạn bè.
Tình yêu ở tuổi học trò 98% không có kết quả về sau, do đó đừng xem một người nào đó là tất cả cuộc sống của mình. Tình yêu khi chín mùi là thứ quan trọng nhất vì ta sẽ sống đời với người ta yêu, bạn bè không thể suốt đời bên ta vì họ cũng có cuộc sống riêng của mình.
Khi chưa có được thứ mình mong muốn, chúng ta sẽ mơ ước và cố gắng đạt được nó. Và rồi khi nó nằm trong tầm tay, ta lại thấy chán và một lúc nào đó ta vô tình làm mất thứ mà trước đây ta mong mỏi có được. Lạ một điều là khi nó ra đi ta mới thấy tiếc vì hiểu ra giá trị của điều vừa đánh mất. Thế rồi ta lại mong ước lấy lại nó, và khi lấy lại được nó ta lại tiếp tục chán.
Trong tình yêu, nếu bạn yêu một ai đó, hay cố gắng bên người đó. Và khi người đó thuộc về bạn, hãy trân trọng và gìn giữ. Bởi tình yêu không phải là một món đồ mà khi mất ta dễ dàng tìm lại được. Và nếu bạn may mắn có lại được thì trong tim người đó cũng đã hiện hữu một vết thương khó lành.
Tôi thường dành nhiều thời gian để nhớ về quá khứ với những chuyện không đâu, nghĩ về một người mà chưa chắc người ta có nghĩ đến tôi. Tôi thường quan tâm và giúp đỡ một đứa bạn thân khá yếu đuối và hay khóc, nhưng khi tôi cần một người chia sẻ thì đứa bạn ấy đã có niềm vui mới và mau chóng quên tôi. Rồi có một ai đó luôn nghĩ về tôi nhiều hơn tôi nghĩ về anh ấy, có những người bạn đã đối xử với tôi thật tốt, luôn có mặt khi tôi cần tâm sự, luôn hỏi han và giúp đỡ tôi mặc dù tôi không làm được cho họ nhiều đến vậy.
Bạn sẽ chọn người yêu mình hay người mình yêu? Chúng ta sẽ không hạnh phúc nếu phải đến với một người mình không yêu và chờ đợi người mình yêu sẽ đến với mình. Thế nhưng, nếu muốn có hạnh phúc, sao ta không thử yêu người yêu mình? Mà cũng không cần thử, nếu người đó thật sự yêu ta thì sẽ cố gắng đem lại hạnh phúc cho ta, như thế thì đến một lúc nào đó ta sẽ cảm thấy yêu người đó.
Tình yêu thường làm chúng ta đau và lấy đi nhiều nước mắt, nhưng chúng ta không thể sống thiếu nó. Bởi sẽ có những giây phút hạnh phúc và kỉ niệm đáng nhớ mà tình yêu mang lại cho chúng ta.
Đời là bể khổ, đi tu là thoát khỏi kiếp khổ của thế gian. Thế nhưng người ta vẫn thích sống ở đời như một người bình thường, họ không thích làm một ông sư để không còn đau khổ. Bởi chúng ta muốn hạnh phúc, cho nên nếu chúng ta đóng cửa cho đau khổ đừng tới thì hạnh phúc sẽ vào bằng lối nào?
Ta sợ mất một ai đó nhưng bản thân ta lại không níu giữ, ta muốn người đó quay lại nhưng lòng kiêu hãnh đã đẩy người đó đi xa hơn.
Ta làm nên những nghịch lý trong cuộc sống này.
Có một nghịch lý là chúng ta sống một cuộc sống với rất nhiều nghịch lý nhưng chúng ta vẫn yêu và tha thiết với cuộc sống này.

Tôi sẽ quên được anh

Và sẽ có một ngày những giọt nước mắt không còn lăng dài trên má mỗi đêm. Đó là ngày tôi quên được anh!

***
Một buổi chiều, nắng nóng rồi bất chợt mưa, tôi thấy anh giữa đám đông xa lạ. Hình ảnh ấy bám lấy tôi và rồi vô tình hay duyên số đã cho anh và tôi bắt đầu một tình yêu. Một tình yêu nhẹ nhàng, không quá sâu sắc nhưng đủ để tôi biết rằng tôi yêu anh nhiều như thế nào!
Tôi một cô gái từng bị tổn thương, tôi sợ quá yêu thương sẽ nhận lại nhiều đau khổ. Vì thế tôi luôn nghĩ tới việc từ bỏ, cứ mỗi khi anh làm việc gì khiến tôi không vui thì xích mích lại xảy ra và tôi lại muốn chia tay. Tôi muốn từ bỏ, tôi muốn trốn chạy tình cảm của chính mình. Nhưng rồi, anh nắm được tay tôi và níu giữ tôi ở lại bên anh.
Gần 2 năm là một khoảng thời gian không quá dài nhưng cũng đủ làm tôi hạnh phúc, hạnh phúc khi có anh. Anh một người con trai chẳng giỏi chiều bạn gái, đôi lúc bỏ rơi tôi vào những lúc tôi cần anh nhất. Không hẳn thế anh còn là người cho tôi biết yêu thương không thể hiện qua bằng lời nói mà bằng những hành động thiết thực hơn. Và cứ thế, tình yêu giữa chúng tôi dần đầy ắp những kỉ niệm, dù nó là buồn hay vui.
Nhưng tại sao lúc tôi biết học cách yêu thương, biết trân trọng những thứ mình đang có. Biết tha thứ những vô tâm của anh, biết suy nghĩ cho anh nhiều hơn thì lại là lúc anh nói chúng ta nên dừng lại. Anh nói anh rất yêu tôi, anh nói xin lỗi tôi, nhưng anh bảo anh không thể tiếp tục.
Anh nói là anh và tôi sẽ không có kết quả.Anh đã biết từ lâu rồi nhưng anh không muốn nghĩ đến nó, anh bỏ mặc nó để có tôi. Và giờ thì anh nghĩ chỉ có tình yêu thôi là không đủ. Anh nói anh phải theo sự sắp đặt của gia đình anh. Tôi có thể hiểu, tôi hiểu hết tất cả. Vì tôi biết giữa chúng tôi có khoảng cách và tôi cũng từng bị giống như anh. Tôi đã đấu tranh để đến với anh nhưng sao anh lại không thể cố gắng vì tôi cơ chứ. Chỉ cần anh cố gắng thì tôi sẽ cố gắng cùng anh. Dù kết quả có thế nào đi chăng nữa thì mình đã cố gắng hết sức và không có gì để hối hận.
Nhưng, tất cả chỉ là suy nghĩ của riêng tôi.
Tôi đã chấp nhận từ bỏ- tình yêu của tôi..
Tôi sẽ cố quên..
Và sẽ có một ngày những giọt nước mắt không còn lăng dài trên má mỗi đêm..
Đó là ngày tôi quên được anh!

Truyện ngắn - Em nhớ anh

Em nhớ anh

16 tuổi. Em nhận thức rằng mình không đẹp. Khi còn nhỏ, em đã ngại soi gương để đối diện với chính mình...

Tuổi trăng tròn. Các bạn xinh mơn mởn. Nếu là con gái thì cao, đầy đặn, trắng hồng, gương mặt đẹp tràn đầy sức sống. Còn con trai thì khỏe mạnh, vạm vỡ, cao lớn và có vẻ chững chạc. Còn em, cũng đang ở lứa tuổi đẹp nhất trong đời, vậy mà không thấy đẹp ở điểm nào...

Em ngăm đen, tóc xoăn tự nhiên trông có vẻ xơ xác, người còm nhom. Gương mặt em không có khuyết điểm, nhưng chẳng có vẻ gì nổi bật. Mắt không to, mũi không cao, chẳng có vẻ gì là sắc sảo...
Trong lớp, em học cực đỉnh, biết nhiều thứ, từ nấu ăn, may vá, đến đàn, hát. Người ta nói: "Cái nết đánh chết cái đẹp". Đúng, nhưng trong thời buổi hiện nay, người ta chỉ thích đánh giá qua vẻ bề ngoài hơn là vẻ đẹp tâm hồn đích thực, liệu câu nói ấy có còn chính xác?
Chưa ai nói thích em bao giờ cả. Cũng không ai trêu đùa bao giờ. Họ tôn trọng em, nhưng em thì cảm thấy tủi thân, khi nhỏ bạn đưa cho xem thử một bức thư tình mà nhóc lớp bên gửi, hay một bó hoa dành cho nhỏ dễ thương nhất lớp được đặt vào hộc bàn hằng ngày....

Em năng nổ tham gia các hoạt động Đoàn để quên đi nỗi mặc cảm ấy. Tuy vậy, em buồn lắm, bởi em thích đơn phương một người, mà dường như người đó chẳng để ý đến cảm xúc của em...

Người đó và em cùng hoạt động trong một chi Đoàn. Hơn em một tuổi, học cùng trường, đẹp trai, dễ thương và ga lăng cùng cực. Anh có biết bao cô gái theo đuổi, hầu hết đều xinh xắn, dễ thương, quả là hơi khập khiễng khi nói họ là đối thủ của em...

Em giấu lòng mình, chỉ giả vờ xem anh là bạn. Anh cũng rất quý em, có gì cũng chia sẻ, tâm sự, hai người rất tâm đầu ý hợp và hiểu nhau...



Một lần, anh tâm sự với em rằng, anh có thích một cô gái, dễ thương, học giỏi, nhưng kiêu kì. Cô ấy không thích ai thật sự, trong khi anh chỉ yêu mỗi mình cô ấy. Tình cảm tan vỡ, anh mất lòng tin vào tình yêu...

Em lắng nghe và chia sẻ. "Hãy cứ sống hết mình vì người khác, rồi ta sẽ tìm thấy được niềm vui thôi anh à! Mọi chuyện rồi sẽ qua!". Họ lại vui vẻ tham gia các chiến dịch tình nguyện...

Mùa hè nọ, em và anh đi đến một trại mồ côi của một bệnh viện tại một vùng quê xa xôi hẻo lánh, thiếu thốn vật chất trăm bề. Em chực khóc khi nhìn mấy em nhỏ tại đây. Đứa thì bị dị tật, mặt biến dạng, ai nhìn vào cũng sợ, nên tránh xa, dè chừng...Đứa thì bị sưng to một mắt, có đứa lại nhiễm HIV...

Em. Vâng. Chỉ duy nhất mình em bước đến, ôm hôn và chia kẹo cho các bé, hát cho các bé nghe bằng giọng hát ngọt ngào say đắm lòng người. Em ân cần hỏi thăm, động viên và kể chuyện cho các bé. Các bé quấn quýt, yêu mến em đến không ngờ. Ai trong Đoàn cũng cảm động và khâm phục em...

Nhìn những đứa trẻ ấy, em cảm thấy mình may mắn hơn nhiều. Đúng, phải nói là em quá hạnh phúc, khi có một thân thể lành lặn, không có chút khuyết điểm nào. Những đứa trẻ ấy nào có diễm phúc như em! Có đứa lại mất tay chân khi vừa mới sinh ra, đứa thì không thể nhìn thấy ánh sáng sau một căn bệnh khó chữa...Nhìn vào bọn chúng, em mới biết rằng, em thật sự hạnh phúc. Em yêu cuộc đời này!

Đắp chăn cho các bé, em chuẩn bị về thành phố khi màn đêm dần buông. Anh cầm chiếc áo khoác cho em. Em sững sờ. Anh nói: "Để anh ở lại với mấy bé một tuần nữa! Em đã vất vả nhiều rồi, về thành phố trước đi. Chủ nhật tuần sau, anh về"...

Em tính dặn anh hãy thoa kem chống muỗi vào mỗi tối, và đừng thức khuya nhiều, nhưng lại thôi. Chắc cũng không mấy cần thiết...
Khoác áo của anh, em cùng đồng nghiệp về thành phố khi mọi người đang ngon giấc trong chiếc giường ấm áp của mình. Bất giác, em thấy có vật gì trong túi áo khoác. Một..bức thư:

"Em!

Khi đọc những dòng này thì có lẽ chúng ta sẽ không gặp mặt nhau đúng 1 tuần, em nhỉ. Anh thật sự khâm phục nghị lực của em, một cô gái giỏi giang, nghị lực và tốt bụng, và anh đã phát hiện ra, anh...thích em từ rất lâu rồi...."

Em run tay, tờ giấy rớt xuống nền. Tim em đập loạn xạ. Nhưng rồi, lấy lại bình tĩnh, em nhặt lên và đọc tiếp...

"Chúng ta quen nhau đã lâu, nhưng anh thật sự không dám bày tỏ tình cảm, bởi anh sợ em từ chối thì...Nhưng anh đã quyết định lấy hết can đảm để viết bức thư này. Em...không cần trả lời anh gấp đâu, dù gì thì...chúng ta cũng vẫn là bạn thân em nhé! Mà nè, cố giữ gìn sức khỏe nhe! Nửa tháng sau lại phải đi tham gia chiến dịch mùa hè xanh...Xa em một tuần, chắc nhớ em nhiều lắm, nhưng nếu để em ở lại, em ngã bệnh, anh sẽ lại buồn hơn...."




Em gấp thư lại, không đọc nữa, bởi hạnh phúc ngập tràn tâm hồn em rồi...

Và bây giờ em mới cảm nhận được rằng, em không xấu...
Chẳng qua là vì em phủ nhận cái đẹp của mình mà thôi...
Một tuần sau, khi anh về, chắc chắn em sẽ gửi lại anh chiếc áo khoác, nhưng không phải là chiếc áo của anh đâu nhé! Mà là chiếc áo len do chính em đan. Còn chiếc áo của anh, em sẽ giữ lại, và chẳng bao giờ xa rời...

Và em cũng sẽ nói với anh rằng: "Em nhớ anh nhiều lắm!"