Takezo nằm giữa những xác chết. Xác nhiều lắm, có đến hàng ngàn chứ
không ít. Hắn thấy thế giới xung quanh hắn đảo lộn, quay cuồng, dường
như điên khùng hết cả. Kiếp người thật quá mong manh, chẳng khác gì
chiếc lá thu, mặc cho gió đưa đẩy.
Cũng như những xác chết bất động nằm kia, Takezo phó mặc mưa nắng hành
hạ. Chưa bao giờ hắn thấy yếu đến thế. Hắn tự hỏi không biết đã nằm đây
từ bao giờ, thử cất đầu lên nhưng cố lắm cũng chỉ khỏi mặt đất được
chừng non tấc.
Ruồi bay vo ve trên đầu. Takezo định đưa tay xua nhưng không đủ sức. Tay
hắn cứng đơ, chỉ vài ngón là còn cử động. “Có lẽ mình nằm đây khá lâu
rồi. Chẳng biết bị thương ở những chỗ nào”, hắn thầm nghĩ.
Mây đen từng đám, thấp và nặng những đe dọa đuổi nhau trên bầu trời u
ám. Đêm trước, có trận mưa lớn đổ như trút lên đồng cỏ Sekigahara này,
bây giờ tuy quá ngọ nhưng thỉnh thoảng vẫn còn những giọt mưa lớn lộp
bộp rơi lên chiếc áo vải thô bết bùn và máu hắn đang mặc.