Đăng nhập để cập nhật những mặt hàng mới nhất!

We'll not spam mate! We promise.

8/15/2013

Tạo ra trái tim "sống" từ tế bào gốc của con người

Mới đây, các nhà khoa học Mỹ đã thành công trong việc tạo ra trái tim “sống” của chuột từ tế bào gốc (hay còn gọi là tế bào mầm) của con người.


Mới đây, các nhà khoa học Mỹ đã thành công trong việc tạo ra trái tim “sống” của chuột từ tế bào gốc (hay còn gọi là tế bào mầm) của con người. Điều này đã mở ra hy vọng về việc phát triển các nội tạng trong cơ thể người vào tương lai không xa.

Đây là lần thử nghiệm thành công đầu tiên của các nhà nghiên cứu khi tách quả tim này khỏi các tế bào của chuột, và sau đó thay thế bằng tế bào gốc của con người. Kì diệu thay, quả tim này đã đập bình thường trở lại.

Các nhà nghiên cứu đã tách quả tim khỏi các tế bào của chuột, và sau đó thay thế bằng tế bào gốc của con người.

Bước đột phá này có thể làm tiền đề cho sự thành công của việc cấy ghép nội tạng thay thế cho các bệnh nhân, nhờ vào chính những tế bào gốc sản sinh từ quá trình sinh thiết da đơn giản.

Loại tế bào đặc biệt này - được gọi là tế bào gốc vạn năng cảm ứng( iPS) - có hoạt động tương tự như tế bào mầm phôi và có khả năng phát triển thành bất kì loại tế bào nào trong cơ thể người. Đặc biệt hơn, các tế bào mầm có thể được lấy ra từ các phôi thai mà không hề gây chút tổn hại nào. Nhìn chung, các tế bào iPS có thể được sử dụng để điều trị hàng loạt các rối loạn, từ tiểu đường tới bệnh Parkinson. Thay vì tập trung vào những triệu chứng bệnh gây ra, các tế bào iPS giúp phục hồi những bộ phận bị thương tổn trong cơ thể.

Đây là hình ảnh về các lớp cơ tim được sắp xếp dày đặc.

Cụ thể hơn về thí nghiệm trên, trước tiên, các nhà nghiên cứu cùng ông Yang đã mất khoảng 10 tiếng để loại bỏ tất cả tế bào của chuột ra khỏi quả tim. Sau đó, quả tim được cấy tế bào tim mạch gốc đa năng (MCP), tạo ra từ tế bào iPS sản sinh trong quá trình sinh thiết da, và tiếp tục được kích thích sinh trưởng để phát triển thành 03 loại tế bào khác nhau của tim người.

Sau vài tuần, các tế bào của người đã phát triển hoàn tất trong quả tim chuột này, và điều kì  diệu đã xảy ra khi quả tim đập trở lại với nhịp tim từ 40 đến 50 lần/phút

Nhóm nghiên cứu cho biết, hiện vẫn còn nhiều việc phải làm để giúp trái tim có khả năng bơm máu hiệu quả cũng như tái tạo lại hệ thống xung điện của trái tim một cách chuẩn xác nhằm điều hòa nhịp tim.

Những thành công bước đầu hé mở nhiều tia vọng cho rất nhiều những bệnh nhân đang bị đe dọa bởi các chứng bệnh nguy hiểm liên quan tới sự rối loạn chức năng của nội tạng.

Tìm nhau nơi cuối thiên đường

Đã bao lần cô gọi cho anh, nhưng Hoàng vẫn dững dưng không nghe máy. Cô bấm đi bấm lại hàng trăm lần số điện thọai thân quen, nhưng bên kia vẫn là tiếng chuông lạnh lùng đến tê người. Còn đâu nữa giai điệu nồng nàn khi mỗi lần áp tay nghe là cô như cảm nhận chính hơi thở nồng nàn của anh truyền cô cô, cho dù Hoàng đang ở bất cứ nơi đâu...
Thế là niềm hy vọng cuối cùng trong cô cũng tắt ngắm. Chỉ tiếng chuông reo nhỏ nhoi thôi, để cho cô có thể cảm nhận mình còn được kết nối với anh, nhưng Hòang cũng lạnh lùng cắt đứt. Cô như chơi vơi trong niềm đau tê buốt cả tâm hồn. Cô đã mất anh thật rồi sao? Hòang ơi, hãy về bên em! Cô như người mộng du trong đêm, đờ đẫn như một kẻ mất hồn.


- Mình chia tay nhau đi!
Cô ngồi đó bất động, hình như mọi đau đớn vượt sức chịu đựng của cô. Nước mắt đã khô đi tự bao giờ, cô muốn khóc nhưng không thể...đối với cô mọi thứ bây giờ đều vô nghĩa từ khi Hoàng nói lời chia tay. Một câu nói thật đơn giản để chấm dứt cho một cuộc tình 5 năm.
Chỉ vài từ thế thôi để chấm dứt một cuộc tình đầy yêu thương và hạnh phúc? Chẳng lẽ con người ta có thể rủ bỏ hết những gì đẹp nhất đã có với nhau trong ngần thời gian ấy để theo đuổi những thứ phù du của cuộc đời? Chẳng lẽ anh đã quên những tháng ngày cùng cô vượt qua những gian khó khi hai đứa lơ ngơ giữa mảnh đất này? Những câu hỏi cứ như những mũi dao xé sâu vào trong lồng ngực, làm trái tim cô không ngừng rỉ máu. Thế là hết cho tình yêu đầu đời mà cô luôn tôn thờ và vun đắp. Bắt đầu từ ngày mai cô phải tập lại thói quen sống một mình, tập suy nghĩ và quyết định mọi thứ chính mình... Từ lúc yêu Hoàng, cô luôn luôn có anh bên cạnh để chia sẻ, từ chuyện nhỏ nhất trong cuộc sống hàng ngày cho đến những quyết định quan trọng trong đời, đều có dấu ấn của anh trong đó. Giờ thì tất cả những yêu thương vẫn còn ở lại trong tâm trí của cô, nhưng Hoàng đã thật sự rời xa cô. Đêm nay con phố nhỏ như nằm ngủ vùi lặng lẽ. Những ngôi nhà phía bên kia đã tắt đèn từ lâu. Gió xao xác trên những vòm cây trụi lá. Ánh đèn đường vàng vọt hắt vào ô cửa chỗ cô nằm như muốn kéo cô về với thực tại. Đêm nay là đêm thứ bao nhiêu rồi nhỉ? Cô năm co ro trong góc tối để chờ đợi trong hy vọng mõi mòn...Hoàng sẽ trở về bên cô vỗ về yêu thương như ngày nào...Từng lời nói của Hoàng ngày hôm ấy như muôn ngàn tiếng búa đập nát trái tim cô.
- Xin lỗi em vì anh không làm được như những gì mình đã hứa, không thể đi được cùng em đến cuối con đường. Chúng mình khác nhau nhiều quá nên bây giờ cả anh và em như hai con người khác biệt. Nếu tiếp tục kéo dài chỉ gây khổ đau và tổn thương cho nhau mà thôi. Tình yêu của chúng ta chỉ là sự ngộ nhận. Tình yêu của chúng ta thiếu nhiều quá, điều quan trọng nhất là không còn đủ quan tâm, không còn đủ yêu thương thì hãy chia tay nhau...
- .. ... ...
- Anh xin lỗi!
- Đừng xin lỗi em, anh à. Điều anh cần phải xin lỗi là tình yêu của chúng mình, nó quá đẹp, quá thơ mộng, quá nhiều hy sinh để rồi hôm nay anh lại chà đạp lên tất cả.
- ... ... ...
- Anh nói đi, tất cả lời anh nói không phải là sự thật. Nói đi anh!
- Anh xin lỗi, anh phải chịu quá nhiều áp lực. Anh còn có cả một tương lai dài. Hãy quên anh đi.
Chuông đồng hồ đã điểm 2 giờ sáng, cô không tài nào ngủ được. Giá như giờ này cô được rơi vào một giấc ngủ thật sâu để rồi mai cô không còn tĩnh giấc nữa. Mọi đau buồn cuộc đời được mang theo cô trở về với cát bụi, thì có lẽ sẽ nhẹ nhàng cho cô biết chừng nào.
Đã bao lần cô gọi cho anh, nhưng Hoàng vẫn dững dưng không nghe máy. Cô bấm đi bấm lại hàng trăm lần số điện thọai thân quen, nhưng bên kia vẫn là tiếng chuông lạnh lùng đến tê người. Còn đâu nữa giai điệu nồng nàn khi mỗi lần áp tay nghe là cô như cảm nhận chính hơi thở nồng nàn của anh truyền cô cô, cho dù Hoàng đang ở bất cứ nơi đâu...
”Thuê bao quý khách vừa gọi” ...
Thế là niềm hy vọng cuối cùng trong cô cũng tắt ngắm. Chỉ tiếng chuông reo nhỏ nhoi thôi, để cho cô có thể cảm nhận mình còn được kết nối với anh, nhưng Hòang cũng lạnh lùng cắt đứt. Cô như chơi vơi trong niềm đau tê buốt cả tâm hồn. Cô đã mất anh thật rồi sao? Hòang ơi, hãy về bên em! Cô như người mộng du trong đêm, đờ đẫn như một kẻ mất hồn.
Khi con người ta trong cơn tuyệt vọng khôn cùng thì hình như Thượng Đế cũng nhủ chút lòng thương cảm, ban cho chút ánh sáng yếu ớt cuối đường hầm. Trông ánh đèn vàng leo lét, cô thấy sắc đỏ nhấp nháy liên hồi trong góc tối. Nó giống như những giọt máu tươi được truyền cho con bệnh trong giờ phút thập tử nhứt sinh. Cô lao nhanh vào phía ấy như thể sợ chậm một giây thôi thì những con chữ qua dòng tin nhắn kia sẽ tan biến vào cõi hư không. "Anh cần nói chuyện với em. Đến bar A, anh đợi!"
Cô như bừng tĩnh khỏi u mê, trái tim cô như sôi lên vì niềm vui mà cô chờ đợi trong khỏang thời gian dài như cả thế kỷ cũng đến. Cô lao nhanh ra khỏi nhà, và băng mình trong đêm, cô gần như không biết mình đang đi dưới mưa, chỉ biết rằng vị mặn đang tràn qua khoé mắt và dâng lên đầu lưỡi đắng rát của mình. Bất chấp tất cả, cô phải đến bên anh, cho dù lát nữa đây cô bay lên thiên đường hạnh phúc hay rơi nhanh xuống vực sâu của cuộc đời...
Sài Gòn mưa, nhưng ở cái quán bar nổi tiếng nhất nhì Sài Thành này vẫn đông khách. Lấy hết sức lực còn lại trong mình, cô lê chân vào quán. Gã vệ sĩ nhìn cô như nhìn một người từ hành tinh khác mới gia nhập vào thế giới này. Cái thế giới của ánh đèn màu nhảy múa cùng với những cô gái chân dài bốc lửa, cái thế giới của những chất kích thích và những cuộc truy hoan thâu đêm về sáng, nó thật xa lạ với cô và càng xa lạ với anh - một con người hiền lành, chịu thương, chịu khó. Tại sao anh lại đến nơi này? Tại sao anh có thể đốt cháy cả cuộc đời mình trong men say của những đêm dài bất tận? Cô như muốn gục ngã khi nhìn thấy anh và một cô gái chân dài đang quắn lấy nhau như thể đang ở chính chốn riêng tư của mình. Đất trời như sụp đỗ dưới chân, tim cô như ngừng đập. Cô gục ngã... và lờ mờ thấy những con thiêu thân đang lao nhanh vào những ánh đèn nhảy múa phía trong kia...
Cô đã xuất viện được 3 ngày.
Đêm hôm ấy một người tốt bụng nào đó đưa cô vào bệnh viện cấp cứu, rồi ra đi lặng lẽ. Nhiều lúc cô ao ước người đó chính là Hoàng, và anh sẽ trở về bên cô như ngày xưa...Nhưng đó chỉ là một giấc mơ mà thôi. Hoàng đã thật sự rời xa cô rồi. Giờ đây cô thật sự cô đơn, cô đơn trong từng bữa ăn, cô đơn trong từng giấc ngủ, và cô đơn trong mọi suy nghĩ, trong mọi ngõ ngách của tâm hồn mình. Tại sao cô vẫn cứ nhớ, cứ yêu Hoàng nhiều đến thế sau những gì anh đã đối xử với cô? Phải làm gì để có thể quên Hoàng dễ dàng như anh đã làm? Nếu được có một điều ước vào lúc này, cô ước rằng mình sẽ quên hết quá khứ, quên hết những yêu thương mà mình đã có trong đời, nhưng cô không thể... Vì tình yêu trong cô dành cho Hoàng vẫn đong đầy đầy, mãnh liệt, và nồng nàn như ngày nào. Thôi thì cô giữ lại cho riêng mình, để có thể sẽ mãi đau đớn vì nó. Cô đã từng nghĩ rằng cái chết sẽ đem lại cho mình sự giải thoát, nhưng cô cần phải trở về với thực tại, để thoát khỏi cơn mê cay đắng của cuộc đời, để phải sống không chỉ cho mình mà còn sống cho những người thân yêu...
Thế là cô lao vào công việc, cô nhận thêm bất kỳ dự án nào người ta mời cho dù cô không thích. Cô hy vọng không còn một khoảng trống thời gian nào để nghĩ đến Hoàng. Mọi thứ liên quan đến kỷ niệm tình yêu của mình, cô đều cất sâu vào trong lòng tủ, để cô không còn bị ám ảnh bởi những bởi những nồng nàn, thơ dại mà cô từng có trong đời. Cô sẵn sàng nhận bất cứ lời mời tham dự các cuộc vui chơi của bạn bè tổ chức, để mong rằng giữa những con người vui tươi ấy cô có thể tìm thấy được sự bình yên trong tâm hồn... Nhưng tất cả chỉ là vô vọng. Càng muốn quên Hoàng đi thì nỗi nhớ càng quay quắt tim cô, càng muốn vứt bỏ những yêu thương thì cô càng phải đối diện nó mỗi ngày. Giữa những cuộc vui tưởng chừng như ấm áp thì cô càng thấy cô đơn, lạc lõng đến lạ kỳ...
Đêm nay một mình ngước nhìn vì sao đêm qua khung cửa sổ. Cô như muốn đắm mình trong ánh sáng của trăng sao để mong tìm lại cảm giác ấm áp, toả sáng trong góc tối tâm hồn mình. Ngày xưa cũng tại khung cửa sổ này, cô thường dựa vào vai Hoàng để nghe anh nói về những giấc mơ của cuộc đời.
- Anh muốn kết nối tất cả các vì sao sáng kia trên bầu trơì, để thắp lên giấc mơ hạnh phúc của hai đứa mình. Anh ước gì chúng ta mãi có những giây phút êm đềm như thế này trong cuộc đời...
Tự dưng cô bật rơi những giọt nước mắt mà từ lâu nó chỉ chảy ngược vào trong. Cô thèm khát một nụ hôn, một vòng tay, một bờ vai… của người mình yêu, để rồi quên đi tất cả những đau đớn đã qua. Cô biết rằng không thể nào quên được Hoàng, vì cô yêu Hoàng hơn cả bản thân mình, hơn cả mọi thứ trên đời...
Đã 6 tháng rồi cô không trở lại con hẻm nhỏ mà trước đây hầu như ngày nào cô cũng đi qua, nhưng cô vẫn cảm nhận được những dấu ấn tình yêu vẫn còn vương trên từng viên sỏi nhỏ trên đường, những hơi ấm nồng nàn vẫn còn quấn quýt quanh cây bàn trước cửa nhà anh trọ. Tay run run cô bấm chuông gọi cửa. Chỉ một động tác đơn giản thôi nhưng đối với cô giờ đây sao quá khó lạ lùng. Không cần biết anh sẽ đối xử với cô như thế nào, có thể là sự ghẻ lạnh đến rợn người, có thể là sự dững dưng, nhưng đối với cô những điều đó có nghĩa gì đâu khi cô thật sự yêu và cần có anh trong đời... Bà chủ nhà đón cô bằng ánh mặt nữa ngạc nhiên, nữa phần soi mói.
- Cậu Hoàng đã dọn đi lâu rồi cô ạ. Cô không biết hay không quan tâm mà bây giờ mới đến tìm? Thời gian đó tôi thấy cậu ấy rất mệt mỏi và xanh xao lắm. Chắc là cô cậu giận nhau?
- ... ... ...


- Tuổi trẻ bây giờ...
Đầu óc cô lúc này trống rỗng. Cô cứ đi mà không biết mình đi về đâu, cho đến lúc cô nhận ra quán cà phê quen thuộc ngày trước Hoàng thường dẫn cô đến. Cô chọn cho mình chỗ ngồi ngay bờ sông, và thả hồn mình theo những cánh lục bình trôi bồng bềnh trên sông nước. Những kỷ niệm ngày cũ chợt ùa về làm tim cô đau nhói.
- Mai này, anh muốn trở lại quê nhà để được sống trong tình yêu thương của mẹ, được cùng em ngắm những buổi chiều vàng tại khu vườn nhiều hoa trái quê nhà, được tận hưởng cuộc sống thanh bình của làng quê bên dòng sông thời thơ ấu. Đó là thiên đường mà anh ôm ấp bao năm qua. Em có theo về cùng anh không?
- Đâu cũng được, miễn mình được sống gần nhau, yêu thương và vì nhau thôi anh yêu...
Hoàng ơi, giờ anh đang ở đâu? Anh có nghe những yêu thương và nỗi nhớ của em không? Hoàng ơi.
... Chuyến xe chiều đưa cô trở về quê hương của anh, nơi đang cho cô một hy vọng cuối cùng là được gặp anh. Cô phải đi, dù đó là một chút hy vọng mong manh. Xe chạy băng qua những cánh đồng chiều mênh mông đầy gió, những luống rau xanh nõn nà như cô gái mới lớn tràn trề xuân sắc trở nên xanh xao, gầy guộc, những bông cỏ dại nở hoa trắng xóa một góc đồng vẫn như những ngày tháng cũ, nhưng hôm nay đối với cô nó phảng phất một nét ùa tàn đến nao lòng... Có phải vì lòng cô đang tan hoang vì vắng Hoàng, hay đó là một điềm báo trước cho những gì bất hạnh sắp ập xuống đời cô?
Con đường làng vào vẫn thế, vẫn những lũy tre làng rợp mát cả một vùng quê, vẫn những người nông dân cần cù một nắng hai sương, nhưng ngôi nhà cuối làng giờ đã thay mái mới, những viên ngói đỏ tươi như reo vui chào nắng sớm mai về, khu vườn xanh hơn, đẹp hơn báo hiệu mùa thu họach mới... Hoàng đã về. Anh đang đợi cô nơi thiên đường hạnh phúc của mình. Cô như cảm thấy mình như vượt về từ cỗi chết. Từ nay, cô sẽ nắm giữ thật chắc hạnh phúc của mình, và không bao giờ để anh rời cô nữa dù có điều gì xảy xa trên cõi đời này... Cánh cửa nhà vẫn còn mùi sơn mới sao hờ hững thế, nó như không cần quan tâm có ai đến và bước đi ngang qua nó. Phía bên trong có một hình bóng đỗ dài trên chiếc võng tre sao tiều tụy thế. Mẹ của Hoàng đấy ư? Bà nằm bất động, đôi mắt như lạc vào cõi u mê, hai tay bà cứ ôm khư khư chiếc túi vải màu xanh da trời. Chiếc túi mà cô đã mua tặng anh vào lần sinh nhật đầu tiên hai đứa quen nhau... Cô như chết lặng đi khi nhìn thấy ánh mắt yêu thương của Hoàng đang hướng về phía cô. Nó xa xăm, buồn, đau đớn giữa làn khối hương nghi ngút. Trời đất như quay tròn xung quanh, mọi thứ như mờ dần trong cô. Cô chỉ còn nghe thấy tiếng Hòang gọi cô tha thiết từ nơi rất xa vọng về...
Ngày... Tháng... Năm...
Hôm nay con về với mẹ. Mắt mẹ ánh lên niềm vui vô bờ khi nghe con nói ở nhà với mẹ một thời gian dài, vì mai mốt con phải đi làm một nơi rất xa. Thương mẹ quá, đời mẹ chỉ có mỗi mình con là điểm tựa. Mẹ ơi con sợ...
Ngày... Tháng... Năm...
Em yêu!
Anh ước gì được gần em đêm nay, được nói với em những lời yêu thương dù đó là lần cuối cùng. Tại sao Thượng Đế đem em đến với anh rồi phải bắt anh phải rời xa em? Nhìn em đau đớn ngã gục sau những ngày héo úa, trái tim anh như bị băm thành trăm mảnh. Đau lắm em ơi, nỗi đau đời tàn phá tâm hồn anh hơn gấp nhiều lần nỗi đau thể xác anh mang...
Ngày... Tháng... Năm...
Con biết mình sắp phải đi xa, xa lắm mẹ ơi. Con bất hiếu không thể chăm sóc cho mẹ lúc tuổi già. Con chỉ cầu mong mái nhà mới đủ che cho mẹ khi trời trở gió, mảnh vườn nhà mình bao bọc mẹ những năm tháng cô đơn...Hôm nay con vui lắm, vui vì làm được điều duy nhất từ đó đến giờ con làm cho mẹ trước lúc đi xa. Mẹ ơi hãy tha tội cho con...
Ngày... Tháng... Năm...
Đêm nay anh mơ, một giấc mơ thật đẹp. Anh thấy em mặc chiếc áo dài trắng tinh khiết đẹp rạng ngời. Chúng mình dắt tay nhau đi trên một cánh đồng đầy hoa cúc dại. Phía xa xa là đường chân trời xanh thẳm. Em thì thầm vào tai anh...Nơi xa đó... là thiên đường của hai chúng ta...Mình cùng đi anh nhé... Ừ, Nắm tay anh thật chặt em nhé. Mình cùng đi... Đi... Đi thôi, đi về phía cuối thiên đường yêu thương của hai chúng mình...

Xin lỗi! Em đã quên anh lâu rồi

 Đôi lần, ghé phòng anh chơi rồi đột ngột người con gái ấy đến...tôi ngốc nghếch nấp sau cánh cửa tủ nhìn họ yêu thương. Tim tôi như quặn lại, đau lòng lắm, nhưng tôi vẫn tin vào tình yêu anh dành cho tôi vẫn tồn tại...

***
Đến giờ phút này đây, khi ai đó hỏi về anh...ánh mắt tôi vẫn có chút gì đó đọng lại...Tám tháng yêu thương, không dài...nhưng đối với tôi, đó là mối tình đầu thật đẹp.


Tôi cũng không biết từ khi nào tôi và anh trở thành hai con người xa lạ...Một người là tôi từng yêu thương lắm, người lạ ấy đã khiến tôi trở nên lạnh lùng biết bao.
Bây giờ, anh biết không?! Tôi đang hạnh phúc lắm, tôi đã quên anh lâu rồi.
Ngày ấy, anh là chàng sinh viên nghèo khoa Xây dựng cầu đường. Tôi chẳng bao giờ đòi hỏi anh mua quà gì cho tôi nhân ngày nọ ngày kia vì đơn giản anh là sinh viên nghèo thuê trọ ở thành phố, lấy đâu ra nhiều tiền...
Tôi cũng chẳng khi nào bắt anh phải đưa đi chỗ này, chỗ nọ, tôi vẫn một mình, lặng lẽ tự giải quyết những công việc cá nhân vì tôi sợ nói ra sẽ ảnh hưởng đến việc học của anh...Tôi không biết đến những nơi sang trọng mà đối với những người khác là bình thường thậm chí tầm thường như quán café, quán phở..hay quán nào đó ngon ngon trong phố...vì tôi biết anh chỉ là một sinh viên nghèo, còn phụ thuộc vào gia đình rất nhiều.
Hơn thế nữa, tôi không có những điều mà các bạn trẻ khi yêu khác có.Tôi chấp nhận yêu anh đồng nghĩa là tôi sẽ không bao giờ được phép đòi hỏi gì nhiều hơn mà cả hai đang có. Đơn giản, tình yêu là thế...Món quà đầu tiên anh tặng tôi là một hộp sao giấy do anh tự gấp, kèm theo là một mẫu giấy xinh xinh viết "Anh mãi mãi yêu em"..Tôi hạnh phúc, cứ đem ra đọc đi đọc lại. Một bữa cơm đạm bạc anh nấu cho tôi ăn mỗi lần tôi ghé phòng anh chơi, những buổi chiều mưa phùn rơi hai đứa lang thang trên những con đường vắng..Những mãnh ghép yêu thương nhỏ bé, vụn vặt thế thôi cũng làm tôi thật hạnh phúc.
Ngày tháng trôi, tình cảm tôi dành cho anh càng ngày càng sâu đậm...Để rồi một ngày buồn, một mình dạo bước trên những con đường thân quen. Tôi thấy bóng anh, hình ảnh quen thuộc mà tôi ghi đậm trong tim, mà nếu có lẫn vào giữa chợ Bến Thành thì hình bóng đầu tiên tôi tìm thấy chắc hẳn là anh. Anh đang cùng ai sánh bước bên nhau, cười nói thật vui vẻ...
- "Anh cần tiền, cô ấy có thể cho anh thứ mà anh cần, nhưng anh vẫn yêu tôi, chuyện anh và tôi yêu nhau, chỉ cần chúng ta biết là được"
Đó là những gì tôi cần cho một cuộc tình mà tôi luôn vun đắp...Nhiều lúc tôi trộm nghĩ, tôi như được đặt trong một chiếc bao lớn của cuộc tình này, chiếc bao kín màu.Không ai hoặc rất ít người biết về tôi trong mối quan hệ của anh.Lỗi là do anh, hay tôi quá ngốc nghếch...Tôi tin ở anh, tôi vẫn lặng lẽ nhìn anh ôm người con gái khác trong tay. Đôi lần, ghé phòng anh chơi rồi đột ngột người con gái ấy đến...tôi ngốc nghếch nấp sau cánh cửa tủ nhìn họ yêu thương. Tim tôi như quặn lại, đau lòng lắm, nhưng tôi vẫn tin vào tình yêu anh dành cho tôi vẫn tồn tại...Đến khi lòng tin dường như cạn kiệt, anh chẳng còn để tâm đến tôi ra sao, như thế nào nữa...Tôi nên rút lui hay đấu tranh để giành lại tình yêu này.
Sinh nhật anh, tôi tặng anh những con hạc giấy mà bao ngày tôi tỉ mĩ từng nếp gấp..nhưng không trực tiếp mà nhờ đứa bạn thân đem đến.Cũng như anh ngày nào, tôi cũng kèm theo một mãnh giấy nhỏ xinh xinh, gỏn lọn một câu: "chúc anh hạnh phúc". Liệu anh có hiểu tôi muốn nói gì chăng? Tôi, đứa con gái nghèo, xấu xí, tự thấy mình đã không còn xứng với anh nữa...Bước ra khỏi cuộc tình ấy, có lẽ sẽ là cách tốt nhất để giải thoát cho cả hai trái tim đang bị ràng buộc không hạnh phúc.
Tôi tập cách đối diện với những nỗi buồn một cách bình thản. Cuộc sống sẽ dễ chịu hơn nếu ta đừng quá mong đợi điều gì. Yêu thương cũng vậy, để nó nằm ở nơi sâu trái tim để nhắc nhở rằng cuộc đời có một ai đó để yêu là đủ lắm rồi..Nếu vết thương này là một thanh kim loại, thì có lẽ nó đã bị hoen rỉ vì những giọt nước mắt mặn đắng. Giờ đây, tôi đã hết yêu anh rồi. Hết yêu không phải là ghét, là cặm giận mà là sự tha thứ, là lãng quên. Tôi đã quên anh, giờ mối tình mới sẽ không hề nhạt nhẽo..hi vọng ai đó cũng thế..đừng lấp khoảng trống và làm đau người khác..
Đừng bi quan khi cánh cửa tình yêu bổng chốc khép lại..chắc chắn rằng trong hàng vạn con người kia sẽ có một người yêu thương và làm lành vết thương lòng của bạn.

[truyện Ngắn] Mối tình đầu

Một tấm biển chỉ dẫn ở đầu cầu thang:

“Hiếm muộn, vô sinh: rẽ trái.
Nạo thai: rẽ phải”


***
Phòng khám sản khoa bệnh viện lớn, ở tầng 2, nằm ở cuối một hàng lang rộng, lan-can trước cửa phòng khám vừa tầm ngang người (cao 1m) nhìn ra một sân bệnh viện có nhiều cây xanh cổ thụ chìa cành lá vào gần lan-can. Xấp sổ khám bệnh và bệnh án xếp chồng lên nhau trong chiếc khay đựng bệnh án gắn ở cạnh cửa phòng khám.
Một tấm biển chỉ dẫn ở đầu cầu thang:
“Hiếm muộn, vô sinh: rẽ trái.
Nạo thai: rẽ phải”
Có mươi bệnh nhân ngồi chờ ở hàng ghế dọc hành lang trước cửa phòng khám, đều là phụ nữ trẻ, chờ khám để xin nạo thai. Họ mặc quần áo công sở hoặc bình dân, sinh viên.
Yên tĩnh, mọi người ngồi yên, không ai nói chuyện. Họ cũng không nhìn nhau. Vọng ở ngoài vào tiếng lao xao của người chung quanh, tiếng chuông điện thoại, gọi nhau, tiếng va chạm của các dụng cụ, còi xe xa xa.
Cô sinh viên tóc dài ngang vai, mặc quần bò cũ, áo sơ mi sẫm màu, dáng vẻ buồn bã, ôm túi xách che bụng, ngồi khép chân ở góc trong cùng của hành lang. Trong tay cô nắm chặt một cuốn sổ khám.
Anh sinh viên là nam giới duy nhất trong đám bệnh nhân ngồi chờ, quần kaki áo sơ mi trắng giản dị, ngồi bên cạnh, lúc nhìn cô sinh viên, lúc nhìn ra ngoài. Anh ngồi chắn giữa cô và những người còn lại.
Cô sinh viên không nhìn anh, chỉ nhìn xuống đất. Rồi ngẩng mặt lên thở dài, quả quyết dở cuốn sổ khám bệnh ra, lấy cây bút trên túi áo anh sinh viên, đặt bút viết lên tờ giấy.
Tờ giấy có dòng chữ đầu đề: “Cam kết của sản phụ”
Phía dưới là vài dòng form thông tin cá nhân bỏ trống. Dưới cùng bệnh nhân điền vào dòng chữ: “Xin phá thai”. Rồi ký tên xuống dưới cùng.
Y tá nữ bước ra khỏi phòng, nhìn một lượt đám bệnh nhân, nhấc xếp giấy tờ cạnh cửa. Anh sinh viên vội vã cầm giấy của cô sinh viên đưa tới cho nữ y tá.
Y tá nhìn lướt qua giấy, nhìn anh sinh viên ánh mắt dò hỏi. Anh sinh viên ngoái nhìn sang cô sinh viên ở cuối phòng.
Cô sinh viên cắn môi, gần khóc, đứng dậy băng qua những người bệnh nhân đang ngồi chờ, lúc đi qua anh sinh viên, cô giận dữ ấn cây bút máy vào tay anh.
Y tá và anh sinh viên nhìn theo cô gái, rồi y tá phẩy tay, cầm giấy tờ đi vào. Anh sinh viên luống cuống nhìn xung quanh vẻ sợ sệt ngại ngùng với mọi người, rồi đuổi theo cô gái về phía cầu thang. Vừa đi vừa cài cây bút máy lên túi áo ngực.
Đầu cầu thang, một phụ nữ trung niên đứng trước cửa phòng khám gắn biển “Hiếm muộn, vô sinh” bĩu môi nhìn hai thanh niên lần lượt đi qua.


Sân bệnh viện có hai gốc cây lớn. Mỗi gốc cây có một chiếc ghế đá bỏ trống.
Dưới bóng cây to thứ nhất, anh sinh viên giữ cô gái lại, cô ôm mặt lặng lẽ vài giây rồi bỏ ra, quả quyết đi về hướng cổng bệnh viện.
Anh sinh viên đứng yên, bất động, nhìn theo cô gái.
Cô gái đi được mươi bước chân, đến sát gốc cây thứ hai, dừng lại, ngoái nhìn anh con trai. Rồi quay hẳn người lại, đứng nhìn anh con trai trân trân. Tay lại co lên xách túi che bụng.
Anh con trai tiến đến trước mặt cô gái. Rồi đút hai tay vào trong túi quần. Anh con trai rút ví ra, bày toàn bộ mọi thứ có trong ví lên trên mặt chiếc ghế đá cạnh đó:
- Một chiếc thẻ sinh viên cũ nhàu nát.
- Một thẻ xe bus tháng đã đánh dấu gần hết.
- Một vài tờ tiền lẻ nhàu nát, một tờ 100 nghìn, 1 tờ 50 nghìn, vài tờ năm trăm rách.
- Một tờ giấy mỏng gấp tư, mở ra là thông báo của khoa Kinh tế cho sinh viên Nguyễn Văn Thanh thi lại hai môn. Bên dưới thông báo có dòng chữ viết tay rất to: “Đề nghị sinh viên NV Thanh nộp hết học phí còn thiếu, mới được thi lại!”
- Một tấm ảnh cô sinh viên và anh sinh viên chụp chung, mỉm cười hạnh phúc.
Cô gái nhìn trân trối vào những thứ trước mắt.
Anh sinh viên chậm rãi cất lại tất cả vào trong ví, cất vào túi quần, rồi cầm tay cô sinh viên, quay lại phòng nạo thai. Cô sinh viên ngoan ngoãn đi theo, không còn biểu lộ cảm xúc gì.
~ ~ ~ ~ ~
Hai người nắm tay nhau quay lại, lại đi qua trước mặt những bệnh nhân nữ đang chờ trước cửa.
Họ vừa đi đến cửa phòng khám, thì cửa phòng bật mở. Y tá nữ hoảng hốt chạy ra, không nói một lời nào, nhìn quanh rồi lao xuống cầu thang.
Phía ngoài vang lên tiếng chuông khẩn cấp, hai bác sĩ từ ngoài vội vã đi thẳng vào phòng khám, hai y tá đẩy xe cáng vội vã theo sau.
Mọi bệnh nhân cùng hai anh chị sinh viên đều xúm vào cửa phòng khám ngó vào trong theo dõi. Rồi lại dãn hết ra nhường đường cho chiếc xe cáng chở bệnh nhân đi ra vội vã.
Bệnh nhân được phủ vải trắng kín.
Một vài giọt máu từ trên xe cáng cấp cứu rơi xuống dọc hành lang.
Mọi bệnh nhân nhìn nhau lo âu. Cô gái co rúm lại, anh sinh viên nắm chặt cánh tay người yêu.
Cô gái vừa nhìn vết máu vừa lùi lại, lùi từ cửa phòng khám tới khi lưng chạm lan-can, khựng lại. Cô gái quay người không nhìn vết máu, nhìn ra ngoài trời xanh cây lá.
Cây lá xanh tươi trong veo trong nắng sớm, gió hiu hiu dập dờn nhẹ nhàng, thời tiết đẹp và khung cảnh thiên nhiên đẹp.
Tán lá cây màu xanh ngọc, phía xa hơn tán lá cây là một con đường nhỏ sau lưng bệnh viện ít người đi, tiếp đến là mặt hồ nước phẳng lặng.
Anh sinh viên đứng cạnh, ngắt một nhánh lá non, xoay xoay, uốn tròn.
Có tiếng gọi tên bệnh nhân của nữ y tá: “Nguyễn Thị Nga”
Cô gái giật mình quay lại, thảng thốt đau đớn, nhìn người bạn trai, rồi mắt rất nhanh chóng đẫm nước mắt. Cô gái hít sâu một hơi thở, rồi vứt chiếc túi xách vẫn che bụng xuống đất, thõng tay đi về phía nữ y tá.
Anh sinh viên vội vã chạy theo, chắn trước cô sinh viên và cô y tá, quỳ xuống cả hai chân, tay ôm lấy chân cô sinh viên, rồi vội vàng đưa ra một chiếc nhẫn vừa kết bằng lá cây xanh non.
Tất cả bệnh nhân ồ lên.
Cô sinh viên đứng lại nhìn chằm chằm, anh sinh viên vội vàng đeo nhẫn vào ngón tay áp út của tay trái của cô gái. Rồi ôm lấy bàn tay ấy hôn, rồi giữ bàn tay ấp trước ngực.
Cô gái rút tay ra, đưa tay lên nhìn chiếc nhẫn chăm chú.
Trong lúc ấy, anh sinh viên đứng lên, quay lại lấy túi xách hộ bạn gái, đeo vào người mình, rồi hùng dũng thẳng lưng hiên ngang đi ra, cầm tay cô bạn dắt đi, nhân tiện lúc đi ngang, anh lấy luôn cuốn sổ khám bệnh trên tay nữ y tá.
Nữ y tá tỏ vẻ ngạc nhiên, bực bội.
Mọi bệnh nhân ngồi chờ hai bên đứng lên vỗ tay khi hai người đi qua.
Bà trung niên hiếm muộn đứng chống nạnh ở đầu cầu thang, vẫn bĩu môi chứng kiến cả hoạt cảnh.
Anh sinh viên vội vã đưa cô sinh viên đi qua chỗ bà trung niên.
Cô gái đứng lại, gỡ tay người yêu ra, và bây giờ, đến lượt cô gái nhìn bà hiếm muộn, bĩu môi, rồi mới quay đi.
Bà hiếm muộn há hốc mồm.
~ ~ ~ ~ ~
Hai người đi dưới tán cây xanh cổ thụ, dừng lại hôn nhau, rồi bước đi tiếp.

[Tiểu thuyết] Miyamoto Musashi - Quyển 1 Chương 5: Trí dũng


Takezo bị truy nã gắt. Khắp ngả đường và trước cổng nhà xã trưởng đều có treo cáo thị trọng thưởng cho ai giết chết hay bắt sống được Takezo hoặc chỉ chỗ hắn ẩn nấp. Cáo thị mang triện son của Ikeda Terumasa, tổng trấn lâu đài Himeji.

Dân trong làng lo lắng ra mặt, nhất là gia đình cụ Osugi. Công việc đồng áng bỏ bê, chẳng ai có thì giờ cày cấy hay tầm tang gì nữa. Đêm nào cụ

Simple Acts of Kindness - Give it a try

Hãy bỏ ra 4 phút để xem clip này

8/14/2013

10 trường hợp thoát chết kì diệu

Tử tù bị bắn 9 phát đạn nhưng không chết, người đàn ông mất nửa người vẫn sống sót là những trường hợp thoát chết kỳ diệu đến khó tin.
Người mẫu lao xe hơi xuống mương


Năm 2009, cô người mẫu Katrina Burgess đã lái xe với tốc độ 112 km/h và lao xuống một con mương ở Anh. Katrina  may mắn sống sót trong một vụ tai nạn ô tô khiến cô gãy cổ, lưng và xương sườn. Ngoài ra, Katrina còn bị gãy xương chậu, thủng phổi cùng với một số chấn thương khác.

Sau khi nhập viện, cô được gắn 11 thanh kim loại và vô số ốc vít để giữ chắc chắn cho bộ xương từ hông đến đầu gối. Các thanh sắt được nối với nhau bằng 4 chiếc chốt bằng titanium. Katrina tiếp đó phải chiến đấu trong 5 tháng với những chấn thương nặng nề và bộ khung sắt trong cơ thể. Điều kỳ lạ là cô sau đó hồi phục và sống mà không cần thuốc giảm đau.
Nhà leo núi tự cắt tay
Aron Lee Ralston (sinh năm 1975), là một kỹ sư cơ khí và nhà leo núi người Mỹ. Tháng 4/2003, Aron đang leo núi ở công viên quốc giaCanyonlands, phía đông nam bang Utah thì một tảng đá nặng 300 kg rơi trúng và đè chặt lên tay phải.

Do không nói với ai về chuyến leo núi, nên không người nào biết Aron gặp nạn để đến ứng cứu. Anh mắc kẹt ở vách núi trong 4 ngày với tình trạng hết nước, thức ăn và phải uống nước tiểu.  Lúc này Aron đã nghĩ về cái chết và viết sẵn tên tuổi, ngày tháng qua đời và lời tạm biệt người thân trên vách núi. 
Tuy nhiên, một ý nghĩ bỗng dưng vụ lóe lên trong đầu nhà leo núi ngườiMỹ và anh quyết định dùng dao để cắt đứt tay phải và giải thoát cho bản thân. Sau một hồi chịu đựng đau đớn và cầm máu ở cánh tay, anh cuối cùng thoát khỏi vách núi và đi bộ xuống chân núi.

Trong lúc sức tàn lực kiệt, Aron may mắn gặp một gia đình leo núi và họ đã cho anh nước, thức ăn và báo cho chính quyền. Sau đó trực thăng đưa anh đến bệnh viện chữa trị. Câu chuyện về sự sinh tồn của Aron đã được chuyển thể thành bộ phim 127 Hours.
Bị bắn 9 phát đạn vẫn không chết
Cách mạng Mexico là một cuộc đấu tranh vũ trang kéo dài 7 năm, bắt đầu từ 1910, do Francisco I. Madero lãnh đạo chống lại Porfirio Diaz. Ngày 18/3/1915, binh sĩ Wenseslao Moguel bị bắt khi chiến đấu trong cuộc cách mạng.

Sau đó ông tuyên án tử hình mà không cần xét xử. Lính chíh phủ đưa Moguel ngay lập tức ra pháp trường để xử bắn. 9 viên đạn găm khắp cơ thể ông, trong đó một viên ở cự ly gần và xuyên qua đầu để đảm bảo Moguel chết hẳn. Tuy nhiên, binh sĩ này vẫn sống sót một cách thần kỳ và trốn thoát. Trong bức ảnh trên, được chụp vào năm 1937, Moguel xuất hiện với một vết lõm trên má vì ảnh hưởng của viên đạn.
Mẹ con sống sót kỳ diệu
Năm 2009, Yulia Shumakova, một phụ nữ 24 tuổi người Nga ở thành phố Yekaterinburg, được đưa đến bệnh viện trong tình trạng nguy kịch. Cô đã bất tỉnh sau khi trở về nhà từ nơi làm việc. Lúc đó, Yulia đang mang thai 32 tuần. Các xét nghiệm cho thấy cô bị tai biến mạch máu não và bác sĩ cho rằng cô chỉ có 4% cơ hội sống sót. Nhân viên y tế sau đó quyết định vừa tiến hành phẫu thuật não cho người mẹ và vừa mổ đẻ để cứu sống thai nhi . Điều thần kỳ xảy ra khi cả người mẹ và đứa trẻ trong bụng đều sống sót kỳ diệu. Một số người tin rằng, tình yêu của người mẹ cung cấp năng lượng cho cô để vượt qua cái chết.
Người đàn ông may mắn nhất thế giới
Ông Frank Selak là một giáo viên dạy nhạc và được xem là người may mắn nhất hành tinh. Ông từng thoát chết trong nhiều vụ tai nạn khi đi các phương tiện khác nhau. Selak sống sót trong một vụ tàu trật bánh lao vào hồ băng, hay một vụ tai nạn xe bus, va chạm máy bay…

Ngoài ra, xe ô tô của người giáo viên già cũng từng lao khỏi một con đường trên núi và đâm xuống một thân cây, lăn thêm 91 m và phát nổ nhưng ông không chết. Đặc biệt hơn, ông còn trúng một giải xổ số trị giá 1 triệu USD.
Thoát chết dù mất nửa người
Năm 2006, ông Truman Duncan, một nhân viên tàu hỏa, gặp phải tai nạn khủng khiếp khi làm việc ở đường sắt tại Cleburne, Texas. Ông không may trượt chân và ngã xuống đường sắt khi đang lái một đầu máy để nhiệm vụ sửa chữa đường ray. Duncan đã cố gắng thoát khỏi đường ray nhưng không kịp và bị đầu máy nặng hàng tấn đè qua người. 
Sau đó toa tàu còn kéo ông đi thêm 22 m và khiến ông mắc kẹt dưới gầm. Vụ tai nạn làm cơ thể ông gần như bị cắt đôi. Duncan mất cả 2 chân, xương chậu và một quả thận. Tuy vậy, ông vẫn kịp gọi cho 911 và chờ 45 phút để được đưa đi cấp cứu. Sau khi trải qua 23 ca phẫu thuật trong vòng 4 tháng, các bác sĩ đã duy trì thành công mạng sống của Duncan.
Người phụ nữ rơi khỏi máy bay
Năm 1971, bà Juliane Koepcke, khi đó là một học sinh trung học 17 tuổi, đã sống sót thần kỳ trong tai nạn máy bay kinh hoàng. Năm đó, sét đánh trúng chuyến bay 508 của hãng hàng không LANSA khi đang bay trên khu rừng rậm ở Peru. Juliane đã mắc kẹt ở ghế ngồi và bị thổi bay ra khỏi máy bay, đồng thời rơi tự do xuống từ độ cao 3 km. Vì một lý do nào đó, bà rơi xuống đất và là người duy nhất sống sót, trong khi 92 hành khách còn lại đều thiệt mạng. 
Juliane chỉ bị chấn thương ở mặt, gãy xương và nhiều vết cắt, bầm tím trên cơ thể. Nhờ học kinh nghiệm từ cha - một nhà sinh vật học - Koepcke cố nén đau và tìm ra nguồn nước để sống sót trong rừng. Sau 9 ngày cố gắng duy trì mạng sống, cô gặp một nhóm người đốn củi và được cứu sống. Câu chuyện sống sót thần kỳ của Juliane Koepcke trở thành đề tài của 2 bộ phim sau này.
Bị chôn vùi hơn một tháng dưới đống đổ nát
Khaleed Hussain, một nông dân 20 tuổi, là người sống sót thần kỳ trong vụ động đất ở Pakistan năm 2005. Sau khi xảy ra cơn địa chấn ngày 8/10, Hussain bị chôn vui dưới đống đổ nát. Anh hoàn toàn không thể cựa quậy cơ thể và chỉ có thể di chuyển nhẹ cánh tay.

Dù chịu sự đau đớn kinh khủng khắp cơ thể, Hussain vẫn không ngừng dùng tay đào bới với hy vọng thoát ra ngoài hoặc được người khác tìm thấy. Cuối cùng vào ngày 10/11, tức sau hơn 30 ngày bị mắc kẹt, anh được đội cứu hộ phát hiện và cứu sống dù chân phải của anh gãy.
Đứa trẻ được sinh hai lần
Năm 2009, cô Keri McCartney đang mang bầu 2 tháng thì bác sĩ phát hiện một khối u nguy hiểm  trên cơ thể đứa bé. Khối u lớn này đã ngăn việc lưu thông máu và ảnh hưởng đến tim đứa trẻ. Vì thế các bác sĩ quyết định phẫu thuật để cứu thai nhi. Các bác sĩ phẫu thuật ở bệnh viện nhi Texas quyết định mổ bụng của McCartney và kéo một nửa cơ thể đứa trẻ ra ngoài tử cung người mẹ để loại bỏ khối u nguy hiểm. Việc phẫu thuật diễn ra nhanh chóng và đứa bé được đưa trở lại trong tử cung. May thay, đứa trẻ vẫn sống sót và phát triển bình thường trong 10 tuần tiếp theo. Sau khi chào đời, cô bé được đặt tên là Macie Hope McCartney.
Chuyến bay 571 kinh hoàng
Ngày 13/10/1972, chuyến bay 571 của Không quân Uruguay chở 45 hành khách, bao gồm các thành viên của một câu lạc bộ bóng bầu dục và gia đình họ, từ Montevideo đến SantiagoChile. Do gió mạnh và mây mù, các phi công không thể xác định phương hướng tại dãy núi Andes. Máy bay đâm vào một đỉnh núi ở độ cao hơn 4.000 m.

Trong số 45 hành khách, 12 người thiệt mạng ngay, 5 người khác chết sáng hôm sau. 28 người còn lại gặp nhiều khó khăn trong tình trạng thời tiết lạnh lẽo, thiếu thực phẩm. Cuối cùng chỉ 16 người sống sót.
Hai trong số những người sống sót là Nando Parrado và Roberto Canessa. Họ đã đi bộ 12 ngày để tìm sự giúp đỡ. Ngày 22/12, họ trở lại với một máy bay trực thăng cứu hộ. Ngày 23/12, trực thăng đưa tất cả 16 người sống sót tới bệnh viện. Sự kiện nổi tiếng này sau đó được viết thành sách và dựng thành phim.