Đăng nhập để cập nhật những mặt hàng mới nhất!

We'll not spam mate! We promise.

7/28/2013

[Truyện ngắn] Đừng sợ, anh vẫn ở đây (Kỳ 1)

Tác giả: GreenStar (TX)
Tháng tư, tìm về nơi có gió
Cứu thoát đôi chân bé nhỏ ra khỏi đôi giày cao gót bảy phân, Nguyên chạy ào vào phòng, thả mình rơi tự do xuống chiếc giường nệm quen thuộc. Mùi hương Downy vẫn còn lan tỏa khắp chiếc dra cô mới giặt hôm qua. Nói đúng hơn là cô bỏ nó vào chiếc máy giặt rồi ấn nút, một tiếng sau đem phơi. Tháng tư rồi, Sài Gòn nóng muốn nung người và người ta chỉ tìm thấy chút thoải mái vào ban đêm. Đêm Sài Gòn vẫn rất sáng, ánh sáng từ các cột đèn cao áp khiến con người ta có cảm giác đang sống trong một thành phố không ngủ. Nguyên tự hỏi, có bao giờ Sài Gòn sẽ khép mi và đánh một giấc dài? Như cô lúc này.
Chiếc quạt gió hoạt động hết công suất, tiếng ù ù nghe như thiếu nhớt, thỉnh thoảng có vài tiếng roẹt roẹt như kiểu có loài động vật bé nhỏ nào đó đã rơi vào máy chém của sự chết chóc. Không thương tiếc, cánh quạt vẫn quay đều như để khẳng định cái vòng quay của cuộc đời không ai né tránh được, kẻ khôn ngoan sẽ sống sót, kẻ ngu ngơ sẽ ra đi lúc nào không hay.
Người ta bảo: “Thứ bảy máu chảy về tim!”, còn với Nguyên, thứ bảy là ngày để một giấc ngủ của cô được tròn hơn. Cô không đi ăn uống, xem phim hay shopping như bạn bè, đơn giản vì mỗi ngày của cô là nhìn người ta ăn uống, xem phim và mua sắm đủ thứ. Cô làm việc tại một trung tâm mua sắm – vui chơi – giải trí lớn của Sài Gòn, sáng làm việc lúc 7 giờ và kết thúc lúc 21 giờ tối, cô đứng như tượng, lâu lâu có vài vị khách hỏi han chỗ họ muốn đến, cô sẽ dẫn họ đi hoặc nhờ một nhân viên bất kì đang rảnh rỗi. Cô phát ngán với những trò đó cũng là điều dễ hiểu, cô chỉ cần ngủ, chỉ vậy thôi.
2 giờ sáng, tiếng cửa sổ đập vào khung sắt làm cô giật mình. Có vẻ như cái quạt không đủ sức làm tan hết khí nóng đang ám trong phòng. Tóc cô ướt nhẹp, đẩy người tuột dài đến chỗ mép giường rồi đưa chân với xuống nền gạch men, Nguyên đưa cả cơ thể mình tách rời tấm nệm và ý định nằm dưới nền được thực hiện. Có lẽ phải thế thì mới ngủ tiếp được, dù biết sáng mai cơ thể sẽ đau nhức vì nằm trên nền gạch men cứng như đá. Mà phải rồi, nó đúng là đá.
Tiếng cửa va khung sắt vang lên thêm vài lần nữa, cô mặc kệ, vẫn lăn qua lăn lại tận hưởng cảm giác man mát từ nền gạch và chiếc quạt nằm cách đó không xa cô. Bỗng hơi thở của cô hòa lẫn một chút khí lạnh lạ lùng, cô vẫn nhắm mắt nhưng dường như không còn ngủ mê man nữa. Cảm giác như có một vòng tay đang nâng cô lên, cả cơ thể cô mất dần cảm giác, đơ cứng rồi nhẹ tênh.
- Khôi! Là anh đó phải không? – Cô vẫn nhắm mắt, thều thào như kẻ nói mê.
Rồi cô lại cảm nhận được chất lạnh của nền gạch. Cô mở mắt, ngồi bật dậy, nhìn khắp phòng để tìm kiếm điều cô vừa hỏi. Không có ai ngoài chiếc quạt đang quay vù vù. Bỗng dưng cô cảm thấy lạnh sống lưng, nhanh nhất có thể, cô lao lên giường rồi trùm mền kín mít, mặc kệ hơi nóng đang ôm lấy cô, bóp nghẹt cô. Tiếng quạt kêu giống như tiếng cười, lâu lâu eo éo như tiếng băng xước. Cô sợ.
Sáng chủ nhật, trời trong xanh, nắng chưa đến nỗi gắt gỏng. Nguyên thức giấc lúc 9 giờ và cả người cô toàn là mồ hôi, sự việc đêm qua làm cô ra nông nỗi này. Tắm rửa xong, cô pha một tách café ngồi nhâm nhi cùng bản nhạc không lời Confess mà cô rất thích. Chợt một giọt nước mằn mặn nhỏ xuống tách café sữa đang bốc hơi yếu ớt, cô nghĩ về Khôi. Đã hơn một tuần nay cô không gặp được anh, không liên lạc được cũng chẳng có tin tức gì. Cô kiêu ngạo, cô tự đặt nguyên tắc cho mình rằng không bao giờ được lụy trước bọn con trai, kể cả anh – người cô yêu. Thế nên dù anh bặt vô âm tín, cô vẫn tỏ ra thản nhiên, sống như vẫn không có gì xảy ra, như kiểu anh đang đi một chuyến công tác dài. Nhưng đến giờ phút này, cô thật sự nhớ anh, cô càng lo lắng hơn khi mọi liên lạc của anh đều không có tín hiệu phản hồi. Có lẽ nào anh đã bỏ rơi cô?
Đã mấy đêm liền cô gặp tình trạng tương tự như tối hôm thứ 7 tuần trước. Cảm giác như có ai đó đang ở trong phòng, nhưng khi mở mắt ra thì lại không thấy ai cả. Cô mất ngủ. Cô đi làm như một người bị nghiện, lúc nào cũng ngáp ngắn, ngáp dài. Sếp đã vài lần bắt gặp cô ngủ gục trong góc kho hàng của trung tâm, ban đầu thì ông nhắc nhở vẻ cảm thông, nhưng dần dần ông bực mình, phát cáu.
- Tôi nghĩ cô nên có thời gian nghỉ ngơi!
- Em không sao ạ! Em sẽ cố gắng khắc phục tình trạng hiện tại, em không muốn nghỉ việc ở đây. – Nguyên nói trong lo lắng và hoảng hốt.
- Tôi đâu có bảo cô phải nghỉ việc! Tôi muốn cô nghỉ ngơi, tôi sẽ cho cô một tuần nghỉ phép và hãy đi đâu đó cho thoải mái tinh thần. Cô là một nhân viên xuất sắc của công ty, tôi không muốn cứ phải nhìn thấy nhân viên của mình trong tình trạng… giống như bị ngược đãi – Ông cười – Hãy nghỉ ngơi đi! Hy vọng một tuần sau, tôi sẽ thấy được một cô gái trẻ trung, năng động trong công ty của chúng ta.
Nguyên mỉm cười, cúi chào ông sếp đáng kính của mình rồi cầm theo số tiền hỗ trợ cho kì nghỉ phép một tuần. Thật may mắn khi cô có một vị sếp như ông, ông ấy thương nhân viên và luôn quan tâm tới họ, có lẽ điều này đã đủ để giải thích cho việc vì sao ông lại là giám đốc của một khu trung tâm lớn như thế này.
“Đi đâu đây?” – Đó là câu hỏi lởn vởn trong đầu Nguyên khi cô trở về nhà. Rồi như có một tia sáng lóe lên trong đầu, cô mỉm cười, lôi ngay vali và quần áo để xếp vào. Cô sẽ đi, đi về nơi có gió.
Hà Nội. Anh đang ở đâu?
Chuyến bay Sài Gòn – Hà Nội hạ cánh. Nguyên kéo vali đi ra sảnh chờ, người đông như hội. Cô đã gọi điện cho Minh – anh họ của cô và anh ấy đang bận lên lớp. Minh là giảng viên của một trường Đại học tại Hà Nội, anh hơn cô 2 tuổi và cũng đã lâu lắm rồi, hai người họ không gặp nhau, từ lúc Nguyên vào Sài Gòn học Đại học, còn anh thì chọn Hà Nội là nơi để dừng chân.
- Anh ở đây! – Một chàng trai cao to, da trắng, mũi cao và cười rất duyên vẫy Nguyên.
- Anh vẫn nhận ra em cơ à?
- Sao lại không! Nhìn cái tướng ngơ ngơ kiểu ngớ ngẩn của cô là anh biết ngay! – Minh cười lớn.
- Trời ơi! Từ hồi anh đi học thạc sĩ bên Anh về, có vẻ cao to và bảnh trai hơn trước nhỉ? Em không nhận ra luôn.
Trời ơi cái gì mà trời ơi! Anh vẫn là anh của ngày hôm qua cô em gái ngố của anh ạ. – Anh đưa tay cốc nhẹ vào trán Nguyên, mặt đỏ lên vì ngượng. Vốn dĩ trước giờ Minh vẫn hay ngượng vì những lời khen – Thôi mình đi! Anh sẽ dẫn em đi chơi cho đến khi xương chân em kêu răng rắc. – Minh lại cười, Nguyên phải công nhận anh họ của cô có nụ cười rất cuốn hút.
Tháng 4, tiết trời Hà Nội mát mẻ, có vài cơn gió se se lạnh làm lòng người phải kiếm tìm một ai đó. Ngồi sau lưng Minh, Nguyên vòng tay ôm nhẹ anh, áp má vào lưng anh giống như hồi xưa, hai đứa chở nhau đi học bằng xe đạp mỗi ngày vì học chung trường, đã có rất nhiều người nhầm họ là một cặp, nhưng khi nhìn thấy cặp lông mày, đôi mắt, chiếc miệng của hai người họ, tất cả đều phải ồ lên:“Anh em họ gì mà giống nhau đến thế? Mỗi tội mũi cô em không cao bằng mũi của ông anh!”. Và rồi Minh sẽ nhìn chằm chằm vào chiếc mũi đã đỏ ửng của Nguyên, chép miệng: “Đáng tiếc! Được chiếc mũi cao như anh có lẽ cô sẽ có nguy cơ đi thi hoa hậu… đậu!”. Thế đấy! Ai cũng công nhận Minh đẹp trai, có duyên, nhưng với Nguyên thì anh chính là một ông anh họ vô duyên nhất trên đời.
- Người yêu anh sẽ ghen đấy!
- Anh có người yêu rồi à?
- Anh đùa thôi! Cho cô ôm thoải mái hết năm nay, năm sau anh sẽ có người yêu!
- Trời ơi! Có người yêu mà cũng phải sang năm mới có à? Em tưởng anh ế già chứ.
- Anh mà ế thì “hoa hậu đậu” như cô có mà chết già trong cô đơn à?
- Đồ vô duyên! – Nguyên đưa tay nhéo vào hông Minh một cái đủ làm anh vẹo người qua một bên. Hai người họ cười làm ấm cả những cơn gió vội ngang qua.
Căn hộ Minh đang sống nằm ở một nơi theo Nguyên là tuyệt vời. Dù phải đi qua những con đường nhỏ, nhưng hai bên đường đều có hoa loa kèn đang nở rộ. Phải rồi, tháng tư là tháng của hoa loa kèn mà. Minh đã chuẩn bị cho Nguyên một phòng ngủ với dra nệm mới tinh màu ngọc bích, có vẻ như căn phòng này vừa mới được Minh dọn dẹp. Dù thế nào thì cô cũng phải công nhận anh họ của mình là một người chu đáo, từ bé đã thế rồi. Miệng thì luôn chê bai cô, chọc tức cô nhưng quả thực anh luôn là người bảo vệ cô, chăm sóc cô và yêu thương cô hơn chính bản thân mình.
- Cảm giác thế nào? Thoải mái như ở nhà chứ?
- Hơn ở nhà anh ạ.
- Sao thế?
- Hình như chỗ em ở có… ma! – Nói đến đây cô dựng tóc gáy – Vì không chịu nổi nên em mới có 7 ngày nghỉ phép thế này đây.
- Thật hả? Anh tưởng chỉ có ma sợ cô chứ, hóa ra cô cũng sợ ma cơ à.
- Em nói thật đấy! Không đùa đâu.
Minh đưa tay miết cằm tỏ vẻ suy nghĩ.
- Thôi thì cứ ở đây chơi cho thoải mái đã, đừng nghĩ ngợi nữa. Nếu mai mốt vào lại Sài Gòn mà vẫn còn hiện tượng ấy thì chuyển chỗ ở đi. Tự dưng cô làm anh lo quá, nhỡ đâu cô bị ma bắt thì anh lấy đâu người để chơi cùng. Đáng lo ngại thật! Hay có khi nào con ma ấy yêu cô?
- Trời ơi! Anh đừng có trêu em nữa. Yêu cái gì mà yêu, em đang buồn muốn chết vì cái thứ gọi là tình yêu đây này.
- Á à! Cô có người yêu rồi à? Bao giờ? Lâu chưa? Sao không dẫn ra đây diện kiến ông anh này, hả?
- Thôi không nói chuyện với anh nữa! Em muốn ngủ, anh đi nấu ăn đi, nấu món canh chua cá lóc em thích ấy nhá. – Nói rồi cô đẩy Minh ra khỏi phòng, mặc kệ anh “Ơ, ơ” đầy khó hiểu.
Giờ cô mới để ý thấy có một hộp quà nhỏ đặt trên bàn, chắc là của Minh. Cô mở hộp quà ra, là món omai sấu mà cô thích ăn. Hồi ở nhà, mỗi lần Minh lên Hà Nội có việc, cô đều đu theo để năn nỉ ỉ ôi một hộp omai sấu, lúc nào Minh cũng: “Nhất quyết không! Mua tốn tiền lắm!”, nhưng khi về thì cô sẽ lại ngồi nhai chóp chép món mà Minh nhất quyết không mua. Đôi lúc cô nghĩ, nếu một ngày Minh có người yêu, có vợ thì cô sẽ phải khóc cạn nước mắt mất vì sẽ mất đi một thiên thần bên cạnh cô. Cô ích kỉ cầu mong Minh không có người yêu, có lẽ vì thế mà đến giờ anh vẫn cô đơn. Cô vừa mừng vừa tự trách mình độc ác.
Nguyên cất hộp quà, leo lên giường nhắm mắt ngủ, thật thoải mái.
- Dậy đi! Con mèo lười ngủ chiều. Ngủ chiều ngu người ra đấy!
Nguyên nheo mắt, vươn vai rồi đạp tung chiếc mền. Trời đã bắt đầu chuyển màu, một thứ ánh sáng vàng cam của nắng chiều sắp tắt.
- Trời ơi! Ước gì Sài Gòn cũng có thể ngủ mà đắp mền thoải mái thế này. Chắc em phải chuyển ra đây ở với anh luôn mất thôi.
- Cô ám anh không cho anh cưới vợ à? Quên chuyện đó đi, có ra đây anh cũng không cho cô ở cùng đâu, cô ám anh đến giờ chưa có người yêu còn chưa đủ hay sao mà còn… Thôi thôi, dậy! Đi rửa mặt rồi xuống ăn canh chua cá lóc như cô yêu cầu.
- Gì mà cứ nói em ám anh hoài – Nguyên phụng phịu – Đã thế em chẳng thèm, em sẽ cưới chồng trước khi anh lấy vợ rồi lập đàn trù cho anh ế luôn. – Cô cười khoái chí.
Phải nói thật lòng rằng không có chỗ nào để chê Minh cả, anh giỏi giang, ân cần, chu đáo, lại còn… khoản nấu ăn ngon. Nguyên ăn hết nồi canh chua cá lóc không còn tí nước cặn nào, mặc kệ Minh ngồi mắt miệng đều chữ o. “Thế này thì đến vỡ bụng mất thôi! Vậy mà còn đòi lấy chồng trước khi anh có vợ, như cô ai thèm rước, chỉ tổ tốn cơm gạo thôi.” – Minh chép miệng, ngao ngán nhìn cô em họ.
Ăn xong, Nguyên được ủy thác cho nhiệm vụ rửa chén còn Minh dọn dẹp lại chỗ bàn ăn, thức ăn vung vãi vì tốc độ ăn của Nguyên. Hai anh em đóng cửa đi dạo. Nguyên muốn đi bộ để ngắm mọi thứ xung quanh được dễ dàng hơn, Minh đồng ý sau tiếng thở dài: “Xa lắm đấy!”. Trước giờ vẫn thế, dù phản đối hay không ưng ý thì cuối cùng cũng là sự đáp ứng yêu cầu của cô em họ xấu tính.
Đêm Hà Nôi, đêm của những bông loa kèn không ngủ. Hai người họ đi rất lâu, đi hết các con phố nhỏ ở gần đấy, họ nói chuyện với nhau, đủ thứ chuyện: chuyện thời thơ ấu, chuyện hiện tại và cả… chuyện tình yêu.
- Thật ra, anh có rất nhiều người để ý. Đừng cảm thấy lạ, vì anh họ của em dễ thương mà, được con gái để ý cũng là điều dễ hiểu thôi. Nhưng sự đời vẫn thế, theo tình tình chạy, trốn tình tình theo em à. Anh vẫn đợi cô ấy, cô ấy đã đi du học được 2 năm rồi, còn một năm nữa thôi. Chỉ có điều… – Anh đưa tay gạt đi thứ nước đang tràn ra từ khóe mắt – Chỉ có điều không biết lúc đó anh còn cơ hội nữa hay không thôi. Có chứ, anh vẫn liên lạc với cô ấy, nhưng cô ấy rất bận, việc học hành bên kia lại áp lực nhiều lắm. Em hỏi anh đã thổ lộ chưa ư? Sự thật là… chưa. Đừng bảo anh ngốc! Cách đây 3 năm, lúc anh sắp đi học thạc sĩ ở Anh khoảng một năm thì cô ấy tỏ tình, phải, là cô ấy nói yêu anh. Nhưng anh lại từ chối, anh bảo muốn có sự nghiệp vững rồi mới yêu. Giờ cô ấy đi, anh mới nhận ra mình yêu cô ấy. Nhưng làm sao thổ lộ đây khi anh đã từng từ chối, anh chỉ biết cầu trời cho cô ấy đừng yêu ai, cũng đừng ai đẹp trai hơn anh đến nói yêu cô ấy – Minh cười, nụ cười ứa nước mắt –Chuyện của anh chỉ có thế, em kể chuyện của em đi.
- Người yêu của em tên Khôi, anh ấy là một hướng dẫn viên du lịch. Anh ấy cao, da ngăm chứ không trắng như anh, mũi cũng cao như anh, nhưng có lẽ răng đều hơn răng của anh. Em nói thật mà, đừng liếc em. Em gặp anh ấy trong một bữa tiệc sinh nhật bạn cùng công ty. Anh nói đúng, anh ấy ấn tượng vì cách ăn uống “tự nhiên như ruồi” của em, thế là chúng em làm bạn rồi trở thành người yêu. Anh ấy nói vì em sống không giả tạo, chân thành nên anh ấy yêu em. Anh hỏi vì sao em yêu Khôi à? Vì anh ấy cho em cảm giác an toàn. Sống ở một nơi như Sài Gòn, em chỉ cần được an toàn thôi, và… Khôi làm cho em thấy mình được bảo vệ.
- Giờ hai người ra sao rồi?
- Anh ấy mất tích gần nửa tháng nay rồi, em không liên lạc được. Tất cả mọi thứ như quay về con số 0. Em sợ lắm. – Cô òa khóc.
“Đừng sợ! Anh vẫn ở đây.” – Nguyên nghe tiếng thều thào bên tai, cô nhận ra mình đang được Minh ôm vào lòng, anh vỗ về cô như ngày còn bé.
23 giờ đêm, họ trở về phòng. Minh chúc Nguyên ngủ ngon rồi giúp cô khép cửa phòng lại. Đang định lên giường ngủ thì cô nhớ ra mình chưa sắp quần áo ra. Cô quay lại kéo chiếc vali để lên giường, mở ra rồi lấy đồ treo vào tủ. Một vật nhỏ rơi xuống nền kêu lóc cóc, là vỏ ốc Khôi tặng cô lúc anh dẫn đoàn người nước ngoài đi tham quan ở Nha Trang. Bỗng cô ôm mặt khóc nức nở, cô cảm giác như có thứ gì đó đang bóp nghẹt trái tim cô, hơi thở của cô. Giờ phút này cô an toàn, nhưng không có anh, cô như thiếu đi một điểm tựa, một tấm chắn bảo vệ cô. Đêm dài như vô tận. “Khôi ơi! Anh đang ở đâu?”
Còn nữa…

Socializer Widget By Blogger Yard
Like →
FOLLOW US →
SHARE IT →

0 nhận xét:

Đăng nhận xét