Đăng nhập để cập nhật những mặt hàng mới nhất!

We'll not spam mate! We promise.

8/04/2013

Kiếm khách kinh đô - Phần 1

Kiếm khách kinh đô
Nguyên tác: Shibaryō Tarō
Người dịch: Nhất Như
(Truyện ngắn có sử dụng nhiều tư liệu về anh em nhà Yoshioka và Musashi)


Một

Buổi sáng hôm Yoshioka Mata Ichirō quyết đấu với binh pháp giả phái Ten-ryū là Santoku thì Genzaemn mang cần câu dẫn theo tên hầu như thường lệ.
- Huynh trưởng đi đâu đấy.
Mata Ichirō gọi với theo. Genzaemon vờ như không nghe thấy, đi tiếp mười mấy bước, khi ra đến cổng thì dừng chân
- Đến sông Kamiya-gawa.
Naotsuna ngửa mặt nhìn trời xem thời tiết như thói quen của một tay câu cá chuyên nghiệp.
- Trời không mưa. Ta đi câu cá chép.
- Câu cá chép sao. Giờ mùi hôm nay tiểu đệ có trận tỷ thí với kiếm khách Asayama Santoku phái Ten-ryū trên đồng Yasaka núi Higashi yama, huynh trưởng có hay không?
- Ta biết rồi.
- Biết rồi… sao lại còn làm chuyện vẩn vơ thế này.
- Cho dù ta có lo lắng cũng chẳng được gì. Người quyết đấu là đệ chứ không phải ta. Nếu may mắn thì sẽ thắng thôi. Nhưng nên nhớ rằng đồng Yasaka phía Đông là bãi cát, phía Tây là bãi lầy. Nếu đệ dồn được tay kiếm quê mùa ở Jōshu đó về phía Tây thì cầm chắc phần thắng, hiểu không.
Nói rồi bỏ đi. Mata Ichirō trông theo như muốn nhổ phọt bãi nước bọt trong miệng ra. Thật là hết cách.
Kempō. Đó là hiệu của người vừa mới vác cần câu quay lưng ra đi. Kempō là gia hiệu truyền đời của họ Yoshioka này. Nhà Yoshioka được tôn xưng là lò luyện binh pháp của Tướng Quân Ashikaga từ thời Muromachi đến nay, từ thời khai tổ Naomoto trải qua các đời Naomitsu, Naokata và đương chủ đời thứ tư Naotsuna đều là những bậc danh nhân được thiên hạ truyền tụng. Năm ōei nhà Yoshioka đã được Tướng Quân Yoshimochi ban cho danh hiệu “Heihō Fusō Daiichi” (Binh pháp Phù Tang đệ nhất). Từ đó trở đi, trải qua một trăm bốn mươi năm cho đến đời thứ tư thì chưa từng thua bất kỳ võ phái nào.
Nhưng dân chúng ở kinh đô không gọi danh gia này bằng từ ngữ kính trọng như thường thấy đối với các danh gia khác mà chỉ gọi thân mật là

- Nhà Kempō ở Nishino Tōin.

Kempō là gia hiệu của dòng họ này nhưng cũng không khác gì bảng hiệu của các nhà buôn trong vùng. Đối với bách tích thì Kempō cũng chỉ là một cửa hiệu buôn kiếm pháp, bán võ nghệ mà thôi. Về điểm này thì ít nhiều có khác với giới kiếm khách các vùng chỉ mong lập thân vang danh thiên hạ nhờ tài nghệ của mình. Cũng là vì dòng họ này đứng trên lập trường phòng vệ. Có thể nói đánh bại nhà Yoshioka chính là mục tiêu hàng đầu của binh pháp gia khắp Nhật Bản. Nếu hạ được Yoshioka thì danh hiệu Phù Tang đệ nhất kia sẽ lọt vào tay mình, danh tiếng sẽ vang dội mà đường công danh cũng rộng mở. Sự thật là mỗi tháng có đến mấy người đến gõ cửa võ đường Yoshioka với ý định như vậy. Thông thường thì bọn môn đệ lâu năm trong nhà sẽ ra tiếp đấu, nếu môn đệ thua thì kẻ thách đấu lại vòi đến gia chủ.
Huynh trưởng của Mata Ichirō là Naotsuna năm hai mươi mốt tuổi trở thành đương chủ kế thừa dòng họ Yoshioka. Lúc ấy Naotsuna tính khí dữ dội khác hẳn với bây giờ. Vô phúc nếu có kẻ nào hạ xong bọn môn đệ mà vòi đến gia chủ thì hắn ra tiếp chiêu liền. Naotsuna mạnh như hổ đói.
Năm đầu niên hiệu Keichō, Naotsuna một đòn đánh chết kiếm khách ở Bushu, đệ tử của Makabe Dō Hisamoto, khai tổ phái Kasumi-ryū nên được dân chúng trên kinh cả sợ mà gọi bằng cái tên “Tarobō”. Tarobō là tên gọi của quỷ thiên cẩu sống trong chùa Kurama vốn rất quen thuộc trong đời sống tâm linh của dân chúng Kyōto. Sau này Naotsuna lại hạ thêm kiếm khách Kurakage gì gì đó của phái Shinkage-ryū, Mutō Jinuemon của phái Chujō-ryū và Hiyama Jubei của phái Shintō-ryū. Hiyama bị chém giữa trán phát cuồng, mấy ngày sau người ta thấy hắn loạng choạn ở bờ sông Kamogawa rồi tắt thở dưới sàn của chùa Eikandō. Còn về Kurakage thì càng thảm hại hơn. Hắn bị đánh trúng tay vội nhảy lui

- Tại hạ thua rồi.

Kurakage vứt mộc kiếm nhưng Naotsuna lắc đầu, khẽ bảo, chưa xong, chưa xong.

- Vừa nãy chỉ là chạm nhẹ vào lớp da tay của các hạ thôi. Kiếm pháp là kỹ thuật chế ngự cái chết, nào xin mời đấu lại lần nữa.
Lời nói nhẹ nhàng mềm mỏng như bọn quý tộc ở kinh đô nhưng bên trong lại chứa đựng một khí chất đáng sợ đến kinh người. Kurakage xám ngắt.
- Thôi thôi tại hạ đã lĩnh hội được sức mạnh của tôn phái rồi. Tại hạ xin được kiếu ở đây.
- Thế là thế nào, chỉ mới vài hiệp như thế này thì làm sao thấy hết được cái tinh túy của kiếm pháp kinh đô. Nào xin các hạ đừng khách sáo, cầm lấy mộc kiếm rồi tiếp tục đi.
Naotsuna mĩm cười một cách lễ phép nhưng bên trong nụ cười đó ẩn chứa một cái gì đó cuồng loạn khủng khiếp mà cho đến bây giờ Mata Ichirō mỗi khi nhớ lại hãy còn rùng mình. Sức nặng của trách nhiệm đè lên vai đương chủ Naotsuna khiến tinh thần hắn cũng trở nên đáng sợ khôn lường.
Kurakage loạng choạng đứng dậy
Nào
Naotsuna hùng hổ xông đến như con mãnh thú bị dồn vào đường cùng, mộc kiếm quét một đường, khuôn mặt Kurakage vỡ nát vọt cả óc ra sàn nhà.
Sau trận tỷ thí, Naotsuna cho gọi Mata Ichirō vào phòng của mình,
- Lúc đó đệ nhăn mặt phải không?
Lúc đó Mata Ichirō hãy còn là một thiếu niên chưa trưởng thành, nín thở. Không ngờ rằng Naotsuna vừa thi đấu lại có thể nhìn thấu suốt tâm can của thiếu niên đang ngồi lẫn lộn trong đám môn đệ trên võ đường.
- Đêm nay hãy đến sông Kamiya-gawa.
Đêm đó Mata Ichirō leo lên bờ đê sông Kamiya-gawa khi vầng trăng vừa hiện ra ở đằng Đông. Bóng đen Naotsuna nhanh nhẹn tránh lưỡi gươm hai thước hai thốn của Mata Ichirō huơ vội trong đêm tối.
- Bắt đầu từ đêm nay cho đến khi hết trăng, mỗi đêm đệ phải đấu với ta trăm hiệp. Hãy đánh như đệ hận ta, hãy chém ta nếu có thể.
Mata Ichirō cũng là người cuồng khí tính cách dữ dội không kém huynh trưởng của mình, chẳng nói chẳng rằng quét ngang lưỡi gươm vào người Naotsuna. Nhưng vừa động thủ đã bị một nắm lá trúc đập vào mặt mà ngã lăn ra đất. Naotsuna không hề nhân nhượng xấn tới đá văng tiểu đệ xuống sông. Rồi từ đó mỗi đêm hai người đều đến đây “luyện tập” đánh đấm một cách tàn nhẫn như vậy. Naotsuna là người cuồng khí ra tay thẳng thừng nên tự nhiên Mata Ichirō cũng vô cùng căm hận, trong mỗi đường kiếm đều toát ra sát khí dữ dội.
- Hãy hận ta đi ! Hãy giết ta đi ! Nếu giết ta thì vị trí gia chủ nhà Yoshioka sẽ thuộc về ngươi !
Rồi mặt trăng dần dần biến mất khỏi bầu trời đêm.
- Từ hôm nay không cần phải đến sông Kamiya-gawa nữa nhưng trong vòng mười mấy ngày từ bây giờ đến khi trăng mọc lần nữa thì đừng để ta tập kích. Cho dù là ở đâu, bất cứ lúc này thì cũng phải đề phòng.
Mata Ichirō khi đi ngủ cũng ôm thanh kiếm bên mình. Mấy đêm liền hắn không tài nào ngủ được, nằm trên sàn mà mắt cứ mở thao láo. Đến hết đêm thứ ba thì không còn chịu nỗi nữa nên lăn ra ngủ. Dường như Naotsuna chỉ đợi khoảnh khắc này liền xông vào đấm thẳng vào mặt tiểu đệ. Rồi cũng có ngày Mata Ichirō phải ngủ trên mái nhà, có hôm hắn lại chui xuống sàn để lẫn trốn Naotsuna. Đến ngày thứ mười thì không còn chịu nỗi nữa nên bỏ nhà chạy đến nhà mẹ ruột xin ngủ nhờ. Đêm đó Mata Ichirō đứng trong nhà xí thì bất giác bị một ngọn trúc quất vào lưng lộn nhào ra vườn. Mata Ichirō thấy bóng Naotsuna thấp thoáng chỗ lúc nãy mình đứng.
- Ngươi đã hiểu được vị thế của nhà Yoshioka chúng ta chưa ? Họ Yoshioka đã trở thành cái đích nhắm cho bọn kiếm khách khắp nơi, có thể nói là chúng ta có hàng trăm hàng ngàn kẻ thủ. Vì vậy mà huynh đệ chúng ta không thể sống nhởn nhơ được. Đối với những kẻ có ý định hạ thủ chúng ta thì tuyệt đối không thể nhẹ tay với chúng, đó là cách phòng thủ duy nhất của nhà Yoshioka này. Mata Ichirō, nếu ngươi muốn sống lâu với nhà Yoshioka thì hãy tiếp tục rèn luyện, tiếp tục tinh tấn, hãy tàn nhẫn !
Đã bảy năm trôi qua. Mata Ichirō ngày đêm rèn luyện kiếm thuật, trong số môn đệ có kẻ thì thầm
- Đúng là thiên tài. Còn hơn cả đương chủ nữa.
Nhưng sự thật là chẳng ai biết được tương quan thực lực giữa hai huynh đệ họ. Mata Ichirō cũng không biết. Từ mùa hạ năm ngoái bỗng nhiên Naotsuna chẳng hề động đến mộc kiếm mà cũng không đấu tập với Mata Ichirō nữa, xuất hiện ở võ đường thì lại càng không.
- Huynh trưởng gần đây có chuyện gì ?
- Chẳng việc gì cả. Tự nhiên ta thấy sợ binh pháp.
Naotsuna nở một nụ cười đầy ẩn ý khó hiểu. Thịt dư trên khuôn mặt hắn cũng bắt đầu phình ra. Đấy cũng là lúc Naotsuna vùi đầu vào những thú câu cá, chơi bời đàng điếm với bọn du nữ.
- Này Mata, ta sẽ không tỷ thí với bất cứ ai nữa, mà cũng không muốn luyện tập nữa. Tất cả mọi việc ta giao cho đệ, hãy sống chết vì dòng họ Yoshioka này.
Naotsuna cười lạnh nhạt. Mata Ichirō cảm thấy khó hiểu đến nín thở.
- Huynh trưởng ?
- Ta thì làm sao chết được chứ. Cho dù có chuyện gì xảy ra đi nữa thì Yoshioka Kempō này cũng phải sống sót đến cùng. Nếu như để thua bọn kiếm khách phái khác thì đừng nói là danh tiếng gia tộc, môn phái mà cả di nghiệp của tổ phụ bốn đời để lại đều tiêu tan, cả nhà chúng ta thây chất thành núi. Như thế chỉ làm vinh danh cho kẻ khác mà thôi. Nếu người khác thấy ta luyện tập thì họ dò biết lực lượng của ta nên tốt nhất là đừng để kẻ khác thấy.
Bắt đầu từ khoảng thời gian này mà bách tính ở Kyōto vẫn thường nói sau lưng Naotsuna là
- Lão Kempō ở Nishino Tōin trông giống như mặt con lửng.
Cũng có thể là vì khuôn mặt béo phệ ra vì rượu thịt kia đã bắt đầu giống khuôn mặt của loài động vật nhỏ này.

Socializer Widget By Blogger Yard
Like →
FOLLOW US →
SHARE IT →

0 nhận xét:

Đăng nhận xét