Đăng nhập để cập nhật những mặt hàng mới nhất!

We'll not spam mate! We promise.

7/31/2013

Tử Hình Bằng Khí Độc

Truyện ngắn: Lời tỏ tình trễ.


Vì có một buổi tiệc, cho nên nhà hàng hôm nay đóng cửa rất trễ. Bàn giao công việc xong, cô vội vã đến nỗi không kịp thay quần áo, cứ mặc thế chạy về nhà, bước thấp bước cao trên đôi giày bệch màu đen của mình.
Cô nhìn đồng hồ trên tay rồi ra sức chạy, mặc kệ cho đôi chân đã gần như rã rời vì phải đứng cả ngày trời, cô chỉ mong làm sao có thể chạy về nhà thật nhanh. Bởi vì cô không muốn bỏ lỡ, mặcdù cô đã bỏ lỡ từ rất lâu rồi.
Cũng may, nhà hàng nơi cô làm việc cách nơi cô ở chỉ tầm 10 phút đi bộ mà thôi.
Bình thường cô chậm rãi đi trên con đường này sau mỗi giờ tan làm, cố gắng bước thật chậm, vẫn luôn cảm thấy con đường quá ngắn, ngắn đến nỗikhiến cho tâm trạng cô hút hẫng. Nhưng hôm nay cô lại cảm thấy con đường dường như dài ra, rất dài, dài đến nỗi dù cô ra sức chạy, vẫn chưa thấy tới nơi.
Gió Đà Lạt lạnh thổi thốc vào mặt cô, từng hơi lạnh bám vào da mặt cô, trên chiếc áo đồng phục phong phanh mà côchưa kịp thay ra, cái lạnh bao trùm khiến cô có chút rùng mình. Mặc dù trênmặt đã bươn ra những giọt mồ hôi vì gắng sức.
Cuối cùng thì cũng có thể về đến nhà, nói đúng hơn là nơi cô đang ở nhờ.
Đây là nhà của bạn cô, Thùy Anh, cô bạn học cùng thời đại học với cô. Căn nhà rất đẹp, làm bằng gỗ tốt, trang trí bắt mắt, nằm trên một đoạn đồi dốc. Xung quanh ngôi nhà là những cây thông caophẳng phiu, những căn nhà khác, cách căn nhà này khá xa, lác đác như lá mùa thu rơi. Nhưng đây là ngôi nhà mà cô từng mơ ước cùng anh xây dựng nên.
Ánh đèn chiếu ra từ căn nhà như xua đuổi đi cái lạnh và sự tĩnh mịch đầy thơmộng của thành phố Đà lạt. Xung quanh rất vắng vẻ, chỉ có những ngọn đèn đường hiu hắt, càng khiến căn nhà trống trải hơn.
Cô thở hổn hển, khi đứng trước cửa nhà. Lập cập tìm chìa khóa để mở, đến khi cho chìa vào ổ khóa và vang lên cái cạch cô mới mừng rỡ đẩy cửa vào. Nhanh chóng đóng cửa, tháo giày rồi chạy thẳng vào phòng của mình, chẳng kịp làm gì, cô vội vàng bật chiếc latop của mình lên. Sau đó mới bắt đầu bình ổn lại hơi thở hổn hển vì chạy vội của mình.
Cô đưa mắt nhìn đồng hồ, đã 10 giờ 40 phút rồi. Trong lòng cô có chút hụt hẫng, có lẽ đã quá trễ.
Cô ngồi phịch xuống ghế, đưa mắt nhìn màn hình latop đang sáng dần lên, ánh sáng đập vào mắt cô gây khó chịu, bởi vì mắt cô đang kéo một màn nước chuẩn bị chực trào ra bên ngoài.
Dù biết là sẽ không còn, dù biết là quá trễ, nhưng cô vẫn không nguôi một hy vọng, những ngón tay run run trong hơithở đứt quãng của mình, cô mở yahoo messenger đăng nhập vào.
Đèn vàng vẫn sáng.
Ánh mắt cô bỗng rạng rỡ vui mừng, khiến cho đôi mắt ngấn ngấn nước của cô đang kìm nén cuối cùng cũng rơi xuống, lăn dài trên gương mặt cô.
Anh vẫn còn trên mạng, vẫn chưa offline. Anh vẫn chờ cô……
Rồi hộp tin nhắn hiện lên trước mặt cô, là tin nhắn của anh.
“ Em đi làm về chưa?”
“ Hôm nay có mệt không?”
…………..
Đó là những lời quan tâm đầy cảm động, nhưng lại khiến cô cảm thấy đau xót nhiều hơn. Anh không biết rằng những lời quan tâm của anh lại khiến trái tim cô đập loạn nhiều thêm và nỗi nhớ anh càng ngập tràn trong cô hơn nữa. Bởi vì sự quan tâm của anh chỉ là tình cảm quan tâm đơn thuần với một người bạn hay chỉ là sự áy náy của anh dành cho cô mà thôi.
Trên màn hình chat, nick name “ Neungaymaitoi” đang nhấp nháy chữ gọi cô.
“ Em có đó không?”
………….
“ Anh biết em có đó mà”
…………
“ Trả lời anh đi!”
…………
Lâu thật lâu, cuối cùng cô cũng chạm tay vào bàn phím, nhẹ nhàng gõ máy chữ:
“ Chào anh!”
“ Em khỏe không?” – Anh lập tức gõ lại tức thì như sợ cô sẽ không nhận được.
“ Em rất khỏe”
………..
Vẫn là những câu hỏi và câu đối đáp như thường lệ, anh hỏi và cô đáp.
Cuối cùng anh ngập ngừng một lát rồi cũng quyết định hỏi cô:
“ Em đang ở đâu?”
“ Anh biết không? Nắng ở đây rất đẹp, bầu trời cũng trong xanh”
Lần nào anh hỏi cô đang ở đâu, cô cũng đều trả lời như vậy.
“ Hai người thế nào rồi? Khi nào thì đám cưới? Nhớ thông báo cho em, em nhất định trở về tham dự” – Cô run rẩy bấm từng chữ hỏi. Khi gửi đi câu hỏi rồi, cô cảm thấy hối hận vô cùng, bởi vì cô sợ câu trả lời. Cô rất sợ anh sẽ nói “ Anh và cô ấy sẽ đám cưới….” Cô rất sợ, nhưng lại không ngừng muốn biết.
Cô không biết vì sao lại muốn biết nhiều như thế, có lẻ là để kết thúc một tình yêu trong cô. Cô không muốn làm một người ngốc nghếch hoài mộng một tình yêu không thuộc về mình.
Lần nào cũng vậy, khi hỏi xong câu hỏi này, cô cũng vội vàng tắt màn hình chat. Cô không dám đợi câu trả lời của anh, càng không dám nhìn vào câu trả lời. Cô sợ rằng trái tim mình sẽ tan vỡ ra thành hàng ngàn mảnh.
Cô rất muốn đánh hàng chữ “ Em nhớ anh lắm”, cũng không biết bao nhiêu lần, cô đã gõ mấy chữ này. Nhưng ngón tay sau khi gõ xong lại không thể di chuyển tiếp được nữa, nên mãi mãi dòng chữ này vẫn không gửi đến được anh.
Nhìn màn hình nền mập mờ trước mặt,hai hàng nước mắt nóng hổi chảy dài trên mặt, cô mới biết mình đang khóc. Cuối cùng, cô không thể kìm chế được nữa, gục mặt xuống bàn khóc nức nở.
Thùy Anh nhìn thấy cô như thế thì thở dài rồi mắng:
- Đồ ngốc, khóc cái gì mà khóc, quên anh ta đi thôi.
Đây đã trở thành thói quen của cô mỗi khi tối trước khi ngủ. Dù mệt thế nào đichăng nữa, dù nhiều lúc khi trở về, cô đều muốn ngã lên giường và cuộn tròn trong chăn ấm, đánh một giấc dài thật thoải mái, nhưng cô vẫn cố gắng mở máy vào yahoo chỉ để nhìn thấy ánh đèn bên kia của anh sáng mà thôi.
Nhiều lúc cô thật sự cảm thấy mình rất ngốc, ngốc vô cùng, thậm chí là còn thua một kẻ ngốc.
Vì một kẻ ngốc sẽ dễ dàng quên đi điều làm mình đau khổ để rồi chìm vào một sự ngốc nghếch khác, còn cô vì sao có mỗi một sự đau khổ mà mãi vẫn không thoát ra được như thế cơ chứ, thật là quá ngốc nghếch mà.
Cứ 10 giờ tối cô lại lên mạng, dù vẫn offline, chưa bao giờ hiện lên, cứ lặng lẽchờ đợi như thế. Chờ đến khi ánh đèn vàng của anh sáng lên rồi lại tắt.
Anh biết cô luôn lên mạng vào lúc 10 giờ tối, dù luôn luôn để off.
Đôi khi cô không hiểu, anh vì sao cứ đến10 giờ là lại hiện online như thế. Cô thường đoán anh hiện lên chỉ để cho cô biết anh muốn nói chuyện với cô, hay chỉ đơn thuần là hiện lên như thế mà thôi. Cô không biết câu trả lời, bở vì cô mãi mãi không đủ can đảm pm cho anhtrước. Cô chỉ lẳng lặng nhìn ánh đèn hiện oline của anh hy vọng anh sẽ nói với cô một câu gì đó.
Giống như một trò chơi, xem ai là người nhẫn nại nhất. Người lên tiếng trước là người thiếu kiên nhẫn nhất. Vàcô luôn là người nhẫn nại nhất, bởi vì anh luôn là người pm trước tiên.
Cô hạnh phúc khi nhận được những dòng pm của anh, nhưng sau đó chỉ là nỗi đau.
Bởi vì cô luôn kết thúc cuộc trò chuyện của hai người bằng việc hỏi anh và cô ấy khi nào đám cưới.
Và cuối cùng câu trả lời mà cô không hềmuốn biết cũng đã xuất hiện dù cô vẫn chưa kịp đặt câu hỏi. Anh nhắn tin và nói:
“ Anh sắp kết hôn”
Cô như chết lặng trước câu chữ này. Cảm thấy đầu óc trở nên hỗn độn và tim của cô có cảm giác đau, đau vô cùng, đau hơn cả lúc cô quyết định rời xa anh.
Những ngón tay run run đặt lên bàn phím rồi lại hạ xuống, sau đó lại đặt lên.Cô cố gắng mĩm cười, mặc dù anh sẽ không thấy, chỉ là tự cổ vũ cho bản thânmình vui vẻ đón nhận cái tin này.
Cô hít thật sâu, cảm thấy lòng ngực muốn vỡ ra, khó thở vô cùng. Nhưng vẫn cố gõ từng chữ từng chữ chậm rãi rõ ràng ba tiếng:
“ Chúc mừng anh”
Sau đó cô cố gắng gõ thêm một dòng chữ hỏi:
“ Khi nào thì cưới”
“ Anh hy vọng em sẽ có mặt “ . Anh thayvì trả lời câu hỏi của cô đã đưa ra một đề nghị.
Cô đau lòng nhưng vẫn cắn chặt răng gõ hai chữ “ Tất nhiên”, cô cố tình dùng hai chữ tất nhiên để cho thấy mình rất bình thản tiếp nhận cái tin này và thật lòng muốn tham dự hôn lễ của anh.
Cô biết mình sẽ đi, sẽ đi với tâm trạng vui vẻ, thành tâm chúc phúc cho anh hạnh phúc.
“ Quyết định vậy đi. Chào em”.
Thế là anh đã out.
Từ trước đến giờ, luôn luôn là cô tắt máy trước, chưa khi nào cô thấy anh rời trước cô, vậy mà sau khi anh nhắn tin như thế cho cô đã vội vã rời đi.
Là anh không muốn tiếp tục đối mặt với cô sau khi thông báo hay vì anh bậnrộn lo cho việc đám cưới mà không có thời gian nói chuyện với cô nữa. Cô không biết, thật sự không thể biết và càng không muốn biết. Bởi giờ phút này, tim cô như đã chết.
Cuối cùng họ cũng thật sự ở bên nhau rồi. Còn cô vẫn ở nơi này gậm nhắm nỗi đau.
Cửa sổ chát đã khép lại nhưng trong laptop vẫn vang lên điệu nhạc bài hát “ Một chút quên anh thôi”.
Mưa đâu cố ý vương trên vai người
Rơi nghiêng trong nỗi cô đơn nào có ai hay
Chỉ muốn bên anh thôi, dù đời chông chênh theo bước anh đi
Hai tư nỗi nhớ cho anh một ngày
Em loay hoay với nhớ quên gần gũi xa xôi
Yêu đương thắt tim em rồi, rằng tình yêu anh đau đớn nhường này.
Một chút quên anh thôi, một chút đâu xa vời mà sao em tiếc nuối.
Vì muốn con tim em yêu anh đến khi hơi thở bớt nồng nàn,
và đôi tay thôi nắm chặt..
Yêu tới khi chẳng còn điều gì hối tiếc..
Someday if I were you,
I could love you less, so I can forget
Vì muốn con tim em yêu anh đến khi hơi thở bớt nồng nàn,
Và đôi tay thôi nắm chặt..
Yêu tới khi chẳng còn điều gì hối tiếc.
Lúc nào cũng vậy, khi mở yahoo chat với anh, đồng thời cô cũng mở nghe bàihát này. Lời bài hát giống như nỗi lòng của cô với anh. Là lời khẩn cầu xin cho cô dù chỉ một chút thôi có thể quên anh….hay là vì cô đã yêu không hối tiếc.
Cô ngồi nghe bài hát hết lần này đến lần khác, mắt vẫn nhìn màn hình vẫn chưa tắt. Không hiểu vì sao bây giờ cô lại không thể rơi nước mắt được.
Thùy Anh đã ở sau lưng cô từ bao giờ, nhẹ nhàng đặt tay lên vai cô vỗ về, nhẹ nhàng nói:
- Nếu muốn khóc, thì hãy khóc đi.
Cô lắc đầu, mĩm cười nhìn Thùy Anh hỏi:
- Thấy mình thế nào? Có phải là quá ốm so với trước đây hay không?
- Ừ, rất ốm.
- Thế có còn xinh không?
- Kém xinh rồi. Gầy như thế kia mà….
- Vậy thì từ ngày mai, phải cố gắng ăn uống thôi.
Thùy Anh nghi ngại nhìn cô hỏi:
- Thật sự có thể quên sao?
- Không biết. Nhưng mình không muốn xuất hiện trước mặt anh ấy với bộ dạng thảm hại.
Cô nói xong rồi thì đi vào nhà tắm, tắm rửa thật sạch. Thùy Anh nhìn theo dángvẻ gầy liêu xiêu của cô thở dài.
Khi cô gặp anh, anh vừa bị bạn gái cũ bỏ rơi chỉ sau lời nói chia tay, không có lấy một lí do. Đối với anh lúc đó, tình yêu là thứ đã sụp đỗ hoàn toàn, không thể nào

Viết cho tuổi 20

Viết cho tuổi 20


Khi nghĩ về những ngày tháng của tuổi 20, lòng con rạo rực con nghĩ về mẹ nhiều hơn. Thời gian như cơn gió nhẹ nhàng lướt đi mà không đợi chờ ai, bao năm tháng con gái mẹ lớn lên và trưởng thành trong tình yêu bao la mẹ dành cho con. Chính tình yêu của mẹ như mạch ngầm suối mát nuôi dưỡng tâm hồn con, chở che con, cho con thấy thế giới này thật tuyệt vời, con có mẹ bên đời đó là hạnh phúc không gì sánh bằng và con biết ở đâu yêu thương cũng lớn lao vô cùng. Mẹ à! chính tình yêu thầm lặng, hi sinh của mẹ đã tiếp cho con sức mạnh, cho con niềm tin, lòng can đảm để tuổi 20 con bước vào đời tràn đầy khát vọng, tình yêu cuộc sống. Đối với con, cuộc sống này thực không dễ dàng chút nào, con thấy mình như con chim non háo hức tập bay để khám phá những chân trời rộng mở, con thấy đôi cánh mình mỏng manh trước gió mưa cuộc đời, nhưng con phải học cách chiến đấu và tự sinh tồn, những lúc con mệt nhoài, trống trải cô đơn; những lúc con hoài nghi về tình đời, tình người con không biết đâu là chân thành, dối trá con lại nghĩ về mẹ, nước mắt con rơi lòng con xót xa, con tự nhủ rồi mọi chuyện sẽ ổn, con sẽ là cô gái mạnh mẽ, sẽ giống như mẹ kiên cường và bao dung, bao dung với cả thói đời làm con đau, lòng người làm con thất vọng.
Tuổi 20 con có nhiều mơ mộng và những khát vọng tuổi trẻ, con muốn được đi đến mọi nơi, muốn khám phá cuộc sống muôn màu trên mỗi chặng đường, con muốn cống hiến nhiệt huyết tuổi trẻ cho những điều ý nghĩa, tốt đẹp và dù ít dù nhiều con đã học được những bài học là hành trang quý giá con gom vào trang nhật kí cuộc đời. Mẹ luôn tin tưởng và ủng hộ con, con thấy mình may mắn và tự tin hơn để gõ cửa những đam mê bất tận.
Tuổi 20 con là những nông nổi và muốn chứng tỏ bản thân, muốn làm mới mình và thả hồn cho gió cuốn đi, con cứ thỏa sức rong chơi, quăng mình vào biển cả mênh mông của cuộc đời, những trải nghiệm những va vấp những rung động đầu đời, có đôi lúc con thấy lạc lõng nhưng không bao giờ chấp nhận dừng chân, con tham gia vào đường đua với lòng quyết tâm và kiêu hãnh của một đứa con gái muốn chứng tỏ khả năng của mình.
Tuổi 20 con là những lúc tâm hồn lãng du, đôi mắt xa xăm về một miền trời không tên về một nỗi nhớ vô định không thành lời, là những đêm trắng con ngồi bên ánh đèn thao thức nghĩ suy về dòng đời dòng người, con thấy mình trở nên sâu sắc, suy nghĩ nhiều hơn, con bắt đầu chiêm nghiệm về quá khứ, hiện tại, tương lai. Cuộc đời qua lăng kính của một đứa con gái tuổi 20 như con còn quá nhiều ngây ngô và giản đơn và cũng thật nhiều màu sắc, có những lúc con thấy nó đẹp lung linh lấp lánh như muôn vì sao; có khi con lại thấy nó mơ hồ ảo ảnh, lòng tự hỏi ranh giới của những yêu – ghét, chân thành – dối trá, niềm tin – nghi hoặc sao quá đỗi mong manh; và có những lúc con chỉ muốn lặng im, muốn đi đâu đó thật xa thật xa để tìm chút bình yên giữa nhịp sống hối hả, ồn ào…Cuộc đời vốn có thật nhiều những bất ngờ, một cánh cửa khép lại, một cánh cửa mở ra, mỗi lần như thế đôi mắt con như cũng lại được rộng mở hơn, sâu thẳm hơn, đọng lại nhiều nỗi niềm hơn, vui có buồn có, bao cung bậc cảm xúc hòa vào thành bản nhạc không lời mãi miên man trong đáy sâu tâm hồn.
Mẹ à! Tuổi 20 con cũng có thật nhiều niềm vui và nụ cười, con hạnh phúc khi có gia đình luôn là điểm tựa bình yên cho bước chân con trở về sau những ngày rong chơi mệt nhoài, con có những người bạn sẻ chia nỗi cô đơn mà có khi con không thể trải lòng với mẹ, con có mục tiêu để phấn đấu, có niềm đam mê để theo đuổi, con biết ước mơ và đang từng ngày vun đắp, chắp cánh cho ước mơ ấy, con có niềm tin, lòng nhiệt huyết của tuổi trẻ để dù vấp ngã vẫn mỉm cười và bước đi. Con cảm ơn trời đất bao la cho con thấy mình thật nhỏ bé, con cảm ơn những ngọn núi cao, lòng đại dương sâu thẳm cho con biết cố gắng, nỗ lực không ngừng để tạo ra kì tích. Con cảm ơn cuộc đời nhiều trắng đen, lối rẽ, bon chen để con thấy mình mạnh mẽ và tìm thấy những điều tốt đẹp vẫn luôn xung quanh mình và khi trải qua thất bại mới hay ý nghĩa của thành công, trải qua cay đắng mới thấy trân trọng nụ cười của hạnh phúc. Tất cả những điều ấy cho con xin một lời cảm ơn tới mẹ yêu dấu của con, cảm ơn mẹ đã sinh ra con, yêu thương con cho con được ngắm nhìn thế giới này và con đang từng ngày được trải nghiệm nó. Con yêu mẹ thật nhiều!
Con là đứa con gái bướng bỉnh và ham chơi, con đang sống trong những ngày tháng bồng bột của tuổi trẻ nhiều đam mê và muốn khám phá cuộc sống, dẫu con biết có những điều không thể nhưng vẫn quăng mình và lao vào những trò chơi của tạo hóa, nhưng mẹ ơi xin hãy hiểu và yêu con nhiều hơn, con muốn sống hết mình và cuồng nhiệt, không muốn được bao bọc trong vỏ kén nhân tạo, con chỉ muốn là chính mình và con tin đi qua những ngày mưa là nắng vàng rực rỡ, đi qua giông bão cuộc đời con sẽ trưởng thành và thấu hiểu hơn.
Viết cho tuổi 20 con, con nghĩ về mẹ, con chạy đến ôm mẹ và khóc, mẹ đừng hỏi lí do mà hãy ôm con thật chặt, con không hứa sau này sẽ là ai trong xã hội, nhưng có một điều con hứa sẽ không bao giờ làm cho mẹ phải thất vọng, con sẽ sống là niềm tự hào của mẹ, là mặt trời trên lưng mẹ, mẹ à!

Cảm xúc dần phai

- Trái đất lớn lắm, rất lớn
- Một khi quay lưng ra đi có thể sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa
- Nếu lỡ sau này ta có bắt gặp nhau trên con đường mà ta đã từng đi...cùng nhau .. nhưng giờ thì bên ta đã là 2 người khác
- Chẵng còn là của nhau nửa thì lúc đó mới biết đau có muộn quá không ?!
- Ai đó ơi hãy trân trọng những gì mình đang có đừng đễ nhạt dần vì 1 khi :
• Yêu thương dừng lại
• Cảm xúc dần phai
• Thì tình cảm kia coi như đã chưa hề tồn tại rồi

Inforgraphic - How Men & Women Spend Money DIfferently

Interesting infographic about the different ways men and women spend money. Everything from retail therapy, to Valentine's Day habits, to charitable contributions.

How Men & Women Spend Money DIfferently Infographic

Infographic - TOP 10 Điều đáng tiếc nhất trước khi chết

[infographic] Gambling With Life As We Know It

    We tell ourselves that after our gamble with life that there may be a better life afterward. The Heaven’s Gate religious cult took quite the gamble. Dressed in matching sweatsuits, Nike shoes, and arm bands, they believed that they would board an alien space-craft following the comet Hale-Bopp by killing themselves. Seems crazy, but soon we may be boarding the same space-craft. Anyone willing to take a bet on when and how?
    Conspiracy theorists, religious figures, even everyday people try to predict the end of the world. There are infinite ways the world may end: asteroids, nuclear war, God’s wrath, or overly intelligent robots. Some people gamble on their predictions for the end of the world. I’m hoping no one gets in too big of a bind and has to induce the end of the world themselves to win a bet!
    Share This Infographic

    [infographic] The Life and Times of Steve Jobs

    For the last few minutes I’ve been staring at my Macbook, thinking about what I should say about one of the most inspirational figures in my life. I thought about sharing my close connection with Apple products, and how I felt when I finally “made the switch” to mac in college. I thought about watching Toy Story for the first time and being amazed at the innovation in animation. I also considered writing about my job at Mutual Mobile where I help companies develop custom mobile applications on iPhones and iPads, and how my job wouldn’t exist if Steve had never been born. But what I really wanted to share, was why Steve was such an inspiration for me.

    Steve believed in creating value above all things. Everything he ever worked on was focused on creating something that didn’t exist before. He was crazy to try and change the world, but he was brilliant enough to do it, multiple times. Steve believed in creating products that users would need, not ones they think they want. He was authoritative, brave, intelligent and revelutionary. I encorage everyone to learn from Steve’s life. This infographic gives a great overview. Thanks to Infographic World, for providing it.
    Click to enlarge
    Related Posts Plugin for WordPress, Blogger...Share This Infographic