Đăng nhập để cập nhật những mặt hàng mới nhất!

We'll not spam mate! We promise.

8/02/2013

Tuyển Tập Truyện Cười

 

1/

Trong lúc Bố Mẹ đang cãi nhau, thằng Pé đến hỏi: "Bố ơi con tên gì?" - Bố nói: "Tên con mẹ mày". Thằng Pé way sang hỏi mẹ: "Mẹ ơi con tên gì?"- Mẹ nói: "Thằng bố mày". Thẳng Pé ra hỏi chị- bà chị đang nghe nhạc- và trả lời: "Oh!yeah". Thằng Pé ra hỏi anh- ảnh thì đang xem bóng đá- và nói: "David Beckham". *Hôm sau thằng Pé đi học, cô giáo hỏi Pé tên gì, Pé nói: "Tên con mẹ mày"- Cô giáo tức giận: "Em nói gì thế?"- Pé nói: "Thằng bố mày"- Cô giáo tức lên: "Tui sẽ duổi học em" - Pé nói: "Oh!yeah"- Cô giáo nói: "Em nghĩ em là ai mà láo thế"- Pé trả lời: "David Beckham"

2/

Hai học sinh sau khi ra khỏi phòng thi môn văn hỏi nhau về bài làm.

HS1: mày làm bài được không?
HS2 (thở dài): cũng được, nhưng mà...
HS1: nhưng mà gì?
HS2: bài tập làm văn có một câu tao viết thiếu dấu "nặng".
HS1: chuyện nhỏ, có gì đâu mà lo?
HS2: ừ, ngặt nỗi là tao viết thiếu dấu ở câu: "Điều đó đã làm thay đổi số phận của Kiều"
HS1: *&^#&*#@^*($

3/

Một anh chàng nghe điện thoại. Ðầu dây bên kia là bác sĩ -Về vấn đề thử máu của vợ anh, ông ta nói, do có sự nhầm lẫn về mặt hành chính tôi không thể chắc mẫu máu nào là của vợ anh. Theo như hai mẫu thì cô ta hoặc bị AIDS hoặc bị đau tim nặng. -Thế thì tôi phải làm gì đây? người kia hỏi. -À, tôi đề nghị anh cho cô ta chạy cỡ 10 dặm. Nếu cô ta còn sống sót mà trở về, thì đừng có ngủ với cô ta nữa.

4/

1 anh chàng có khả năng kì lạ là đánh đàn khiến bất cứ người đàn ông nào nghe đều " chào cờ " . 1 lần Bụt hiện ra và bảo anh ta đánh xem có như đồn đại ko. Anh ta gảy đàn và hiển nhiên Bụt cũng chào cờ . Đợi Bụt trấn tĩnh xong. Anh hỏi: " Bụt có thể cho con biết tại sao đàn ông nghe tiếng đàn của con ai cũng thế ko ạ? " . Bụt ngẫm nghĩ một lúc rồi bảo : " Tại mày đánh như l... ấy! "

5/

Cười vỡ bụng mất : Một đôi tình nhân đang tâm sự: Nàng : Em thần tượng ca sĩ X, nên muốn đặt tên con chó nhà mình là X. Mẹ em bảo như vậy là sỉ nhục ca sĩ X. Em mới đề nghị lấy tên anh đặt cho nó, mẹ em cũng không chịu... Chàng : ặc.... Chàng : Mẹ em tốt thật! Nàng : Mẹ em bảo làm như vậy là hạ nhục con chó nhà em

6/

Hai vợ chồng kia rất yêu thuơng nhau, sau 10 năm thử thách bà vẫn chưa có bầu. Cuối cùng ông đồng ý nhờ một nguời đàn ông khoẻ đẹp để cấy giống. Mọi chuyện đã sắp đặt, giờ hành sự đến, ông rời nhà và dặn vợ sẽ có nguời tới làm phận sự, bà cứ tự nhiên tiếp đãi ân nhân.

Trong khi ấy, một nhiếp ảnh gia chuyên chụp hình trẻ em dạo trong vùng tới gõ cửa. Chủ và khách thuộc diện mau mồm miệng. Khách chưa kịp mở lời, chủ đã vồn vã mời vào, bà nhanh nhẩu:

- Tôi biết ông là ai, đến đây làm gì, tôi đang chờ ông đây, xin ông cứ tự nhiên.

- Thật vậy sao, hôm nay tôi có chuơng trình giảm giá đặc biệt, sản phẩm trẻ em là chuyên nghiệp của tôi, bảo đảm không vừa ý không tính tiền bà.

- Thế tốt, đó là điều vợ chồng tôi mong muốn. Xin ông cho biết mình sẽ làm việc ở đâu?

- Bà cứ yên tâm, theo kinh nghiệm của tôi, phải làm hai cái trong bồn tắm, trên bàn ăn, duới bếp và sau đó có thể bò càng duới sàn nhà.

- Trong bồn tắm? Duới sàn nhà? Chồng tôi chưa bao giờ làm như thế, hèn gì.....

- Thưa bà nghề chúng tôi không bảo đảm làm đâu trúng đó, tôi phải thử 5,7 kiểu, mỗi vị trí 1-2 cái, càng nhiều góc cạnh khác nhau, càng hy vọng mang lại kết quả tốt.

- Chồng tôi xưa nay chỉ có một chỗ, làm hoài một kiểu hèn chi...Nếu vậy, xin ông làm liền, tôi nóng lòng lắm rồi.

- Thưa bà, nghề này không cho phép chúng tôi vội vã, mặc dầu chỉ cần 5-10 phút, nhưng thiếu sự chuẩn bị, kết quả sẽ hong làm bà thỏa mãn.

- Phải rồi, chồng tôi không có kinh nghiệm, ông ấy vội vội vàng vàng, phụp một cái là xong, đem đi rửa (hình), hèn chi...

- Thưa bà, tôi không dám chê ông nhà, nhưng hành nghề như vậy hèn gì trong nhà bà không có một sản phẩm nào ra hồn.

- Phải rồi, chúng tôi cũng muốn có hình ảnh con cháu cho đỡ buồn.

Anh phó nhòm mở cặp lấy ra mấy tấm hình trẻ em. Chỉ một tấm chụp trong sân truờng:

- Thưa bà, cái này chúng tôi làm việc ở sân truờng.

- Ấy chết, ai lại làm ở nhà truờng, không sợ cảnh sát sao?

- Không sao thưa bà, lúc làm cái này chúng tôi chuẩn bị sẵn từ ngoài, vào tới là phụp liền, cảnh sát cũng khoái đứng xem chúng tôi làm suốt buổi !

Phó nhòm đưa tấm hình khác chụp em bé sinh đôi:

- Cặp sinh đôi này thật là khó khăn, bà mẹ các cháu không giữ nổi, chúng tôi làm suốt ngày.

- Trời đất, làm gì mà giữ không nổi !

- Dạ phải, bà ấy luôn chân luôn tay, hai đứa không đứng yên một chỗ, đứa này xáp vô là đứa kia đã ra, cứ thế, lăng xăng mãi, mệt quá, hai đứa vừa ngồi chụm lại, tôi phụp một cái, thật bất ngờ mà lại đẹp thế này.

Đưa tấm hình em bé khác chụp ngoài công viên:

- Bé này, thưa bà tôi đã mất 4 tiếng đồng hồ làm ngoài công viên, còn hư cả đồ nghề nữa.

- Ông nói sao? Làm tới 4 tiếng đồng hồ? còn hư cả đồ nghề nữa?

- Dạ phải, thưa bà thằng nhỏ nhúc nhích quá, tôi phải chui vào bụi rậm, chỉ lòi đồ nghề ra, vì nặng, tôi phải để đồ nghề trên cái nạng, thằng nhỏ nhúc nhích sàng qua sàng lại lia chia, rung chuyển cả mặt đất, đồ nghề mất thăng bằng rơi xuống, **ng phải tảng đá làm tôi thót cả ruột gan.

- Thôi đuợc, tôi đã xem sản phẩm của ông, mình bắt đầu đuợc chưa, tôi cũng chịu hết nổi rồi.

- Thưa bà, xin bà 5 phút, tôi ra xe lấy cái tripot, cái nạng để đựng đồ nghề.

- Trời ơi, đồ nghề của ông phải chống nạng hay sao?

- Thưa bà, cái cà nông (camera canon) của tôi vừa dài vừa nặng, tay tôi cầm không nổi. Ấy...ấy....bà sao vậy?

Nghe tới đó, bà chủ nhà kinh hoàng, bủn rủn tay chân té xuống sàn nhà nằm sùi bọt mép...

7/

Trong giờ thực hành môn giải phẫu cơ thể người, vị giáo sư cho sinh viên nhận dạng các bộ phận khác nhau trên thi thể một nam giới.
Ông cho các bộ phận tách rời nhau vào các túi đen để sinh viên dùng tay nhận dạng. Đầu tiên, vị giáo sư mời một nữ sinh. Cô ngập ngừng thò tay vào chiếc túi, mặt đỏ dần lên trong khi các bạn đang tủm tỉm cười.

Ông giáo sư nghiêm nghị: "Đây là một giờ học nghiêm túc, nào hãy nói cho tôi biết đó là bộ phận gì?".

Cô sinh viên ngập ngừng một lát rồi bạo miệng: "Dạ thưa thầy, đây là một cái xúc xích Đức ạ".

Cả lớp cười ồ lên còn ông giáo sư bực tức nói: "Không có vấn đề gì, tôi tôn trọng ý kiến của em. Giờ thì hãy bỏ nó ra ngoài xem sự suy đoán của em chính xác đến đâu".

Cô sinh viên run rẩy lôi từ chiếc túi ra theo yêu cầu của ông giáo sư. Cả lớp ngạc nhiên vỗ tay rầm rầm, quả đúng là một cái xúc xích.

Lúc này, khuôn mặt của vị giáo sư bỗng tái dần. Ông ta lẩm bẩm:

- Chết, không biết lúc sáng mình kẹp gì vào bánh mì nhỉ?

8/

- Năm nay mày lớp mấy ?

+Lớp 12 ạ

-Lớp 12 thì làm sao ?

+Chẳng làm sao cả

-Tiên sư cái thằng này ? Não à ? Trả lời lại

+Em cũng *** biết

-Ngu thế, mày sắp phải thi ĐH rồi ?

+ĐH là cái gì ạ ? ĐH có phang được ko anh ?

-Phang cái con vẹo mày ấy !

+Ơ ! Thế *** cho phang à ? Thế ĐH có cái gì hả anh ?

-ĐH là cái nơi tao cũng *** biết vào làm gì nhưng mà vẫn phải vào em ạ !

+Sao phải vào !

-Đã bảo tao *** biết rồi! Chỉ biết nghe ông bà già nói vào đấy mày mới có tương lai.

-Ờ ! Nghe cũng quan trọng ! Thế vào đường nào hả anh ? ĐH nó ở phố nào ?

+Phố con *** ! ĐH nó mông lung lắm em ạ ! Anh cũng *** biết nó ở đâu ? Nghe nói nó ở gần bển

-Anh nói như cứt ! Đéo biết mà cũng văn ! Từ nãy đến giờ em chỉ vờ tý xem anh khôn hơn em tý nào ko thôi ! Ai ngờ ngu *** bằng mình ! ĐH ý , nó ở gần Đài Loan, sát với Malaysia ấy ! Thế mà cũng ko biết ! Hôm trước ngồi quán U nghe mấy thắng nó nói chuyện với nhau ? Nó nói gì nhể ? À nó bảo là : " Địt mịe tao sém vô ĐH, bâyh sang nuôn Đài Loan rồi ?" THằng khác nó lại bảo sang Malaysia .Súyt vào mà sang luôn thì chắc hẳn ĐH phải gần đấy rồi !

+Ô ! Đm mày ! Thế mà cũng bảo biết ! Ối giồi ôi ! Tưởng mày thế nào ! Ngu cứt khóc ! Chúng nó trượt ĐH, ông bà già tống đi xuất khẩu lao động đấy em ạ !

-Ặc! Thế mà em tượng ? Thế đi XKLĐ là j ? Có phang được ko ? Có sướng ko ?

+Đi khổ lắm, nhục như chó ! Ờ Đài thì trai nó thông đít, sang Malay thì gái toàn SIDA . Bệnh tật lắm !

+THế tức là *** phang được à ?

-Phang cái con mẹ mày ! Lúc *** nào cũng phang !

+Ô ! Phang nó mới sướng !

-Thôi ! Anh chỉ nói với mày thế này này ! Chăm chỉ mà học đi, chỉ có học mới vào được ĐH thôi em ạ ! Riêng mà mày đã vào ĐH thì .........chẹp, gái phang 7 ngày *** hết !

+Ô ! Sướng thế shao ? THế thì em phải vào ĐH mới đc ! Vào ĐH được phang gái ! Yeah ! Vì sự nghiệp phang gái tương lai, quyết thắng
truyện này hơi tục mong mọi người thông cảm

9/

Gọt xoài đừng để xoài chua!!
Chọn bạn đừng để bạn cua bồ mình.
********o0o***********
Một tay làm chẳng nên non
Bốn tay chụm lại nên sòng tiến lên
********o0o***********
Thằng cho vay là thằng dại.
Thằng trả lại là thằng ngu!
********o0o***********
Trên đời gì rẻ bằng xôi.
Anh đây chẳng tiếc mời em ăn cùng.
Giờ đây em đã ăn rồi.
2 ngàn em nhớ trả giùm cho anh!
********o0o***********
Gió mùa thu anh ru em ngủ.
Em ngủ rui`......anh cạy tủ anh đi!!!!
********o0o*********** *
Nhận được thư em lúc nhá nhem,
Mừng mừng tủi tủi mở ra xem
Trong thư em viết dăm ba chữ: "Anh ơi ngày mai nó lấy em".

*Học trò ngày nay quậy tới trời - 10 thằng đi học 9 thằng chơi
3 thằng đến lớp 2 thằng ngủ - Còn lại thằng kia cũng gật gù

*Bước chân dô quán đèn mờ - Ngồi gần con gái không sờ là ngu!!
Thà rằng cắt tóc đi tu - Ngồi gần con gái ..... ngu sao không sờ!!

*Hôm qua anh đến nhà em - Ra về mới nhớ để quên 5000
Anh quay trở lại vội vàng - Em còn ngồi đó, 5000 ...mất tiêu

*Anh xây em = cát - Rồi hôn em 1 phát - Ôi nụ hôn chua chát - Toàn là đất với cát

*Trên trời có 1 vì sao - Dưới đất có 1 mình tao anh hùng
Anh hùng thì mặc anh hùng - Tao đây lên tiếng anh hùng phải im.

*Trên trời có đám mây xanh - Ở giữa mây trắng xung quanh mây vàng.
Nếu mà anh lấy phải nàng - Anh thà thắt cổ cho nàng ở không.

*Giám thị nhìn em giám thị cười - Em nhìn giám thị lệ tuôn rơi
Cỗng trường đại học cao vời vợi - Đồng ruộng mênh mông đón em về

*Học không yêu yếu dần rồi chết - Yêu không học không ngóc được lên

*Học cho lắm cũng ăn mắm với cà - Học tà tà cũng ăn cà với mắm
Học cho lắm cũng đi tắm cởi truồng - Học luồn xuồn cũng cởi truồng đi tắm

*Học hành như cá kho tiêu - Kho nhiều thì mặn học nhiều thì ngu!

10/

Bạn thường làm "chuyện ấy" ít nhất là 10 -15 phút, có khi bạn làm "chuyện ấy" suốt cả đêm.

- Lần đầu tiên làm "chuyện ấy", đặc biệt là với người bạn thích, bạn thường rất lo sợ và hồi hộp.

- Nếu có điều kiện, bạn chắc chắn sẽ làm "chuyện ấy" ít nhất một lần một ngày.

- Bạn thường làm "chuyện ấy" với người khi ở nhà một mình hay trong phòng riêng biệt. Tất nhiên sẽ rất thoải mái nếu bạn lựa chọn là sẽ nằm trên giường khi bạn dự định làm "chuyện ấy" lâu lâu.

- Thường sau khi yêu nhau, con gái hay chủ động đề nghị làm "chuyện ấy" với người yêu.

- Nếu có chuẩn bị một thứ đồ chuyên dụng, bạn làm "chuyện ấy" sẽ không để lại hậu quả với gia đình.

- Sau khi làm "chuyện ấy", bạn thường phải đi tìm nước uống để bù lại lượng nước đã mất khá nhiều trong thời gian làm "chuyện ấy".

- Con trai không kể người mình quen hay không quen đều có thể, và nhiều lúc rất thích làm "chuyện ấy", còn con gái thường chỉ thích và đồng ý làm "chuyện ấy" với người mình yêu.

Và cuối cùng "chuyện ấy" chính là khi bạn nói chuyện điện thoạ
i...

Bay Music - Đôi Khi không phải nghe mà phải cảm

Click vào hình ảnh để tìm đến trang nhạc



- Được Phát Triển Bời Nhóm Blogbay
- Cập Nhật Liên Tục Các Bài Hát Mới
- Wap nghe nhạc dễ dàng trên Mobie 

Khả năng phi thường của top 10 đặc nhiệm lừng danh


Các đơn vị đặc nhiệm đầu tiên được thành lập hồi đầu thế kỷ 20 để phục vụ cho cuộc Chiến tranh Thế giới thứ 2, khi đó phải kể tới đơn vị đặc nhiệm Brandenburg của Đức. Sau đây là danh sách 10 đơn vị đặc nhiệm lừng danh nhất thế giới.
Đặc nhiệm Không quân Anh (SAS)
Đây là đơn vị thuộc Lực lượng đặc biệt của Anh, được thành lập từ năm 1941 trong Chiến tranh Thế giới thứ 2 và đã được nhân rộng như mô hình đặc nhiệm chuẩn mực trên toàn thế giới. Đơn vị Lục quân thường trực số 22 SAS trở thành tên gọi của đơn vị này sau khi thực hiện thành công vụ tấn công vào Đại sứ quán Iran ở London và giải cứu các con tin bị giam giữ ở đây năm 1980. Hiện tại, đơn vị có biên chế một trung đoàn thường trực và hai trung đoàn địa phương.
Được thành lập từ năm 1941.
SAS cùng với đơn vị đặc nhiệm Hải quân SBS (Special Boat Service), Trung đoàn Trinh sát đặc nhiệm SRR (Special Reconnaissance Regiment), Phi đoàn Đặc nhiệm liên quân (Joint Special Forces Aviation Wing) và Binh đoàn yểm trợ lực lượng đặc nhiệm SFSG (Special Forces Support Group) cấu thành bộ đội đặc nhiệm Anh (UK Special Forces - UKSF).
Hiện tại, đơn vị có biên chế một trung đoàn thường trực và hai trung đoàn địa phương.
Nhiệm vụ chính của SAS là tiến hành các chiến dịch quân sự đặc biệt, chống khủng bố ở trong nước, cũng như ở nước ngoài, đào tạo binh sĩ đặc nhiệm của các nước khác, huấn luyện kỹ năng chiến tranh du kích và tác chiến trong điều kiện bất ngờ.
Các nhiệm vụ chính của SAS là tiến hành các chiến dịch quân sự đặc biệt.
SAS mời gọi các binh sĩ và cả lực lượng dân sự tham gia. Do nhiệm vụ giao cho các đơn vị này có tính đặc biệt phức tạp nên các ứng viên phải qua quá trình tuyển chọn khắt khe, trong đó người ta rất chú trọng đến độ tin cậy chính trị và động lực lựa chọn chuyên ngành quân sự này. Trên thực tế, SAS có 3 trung đoàn: 21, 22 và 23, trong đó mỗi trung đoàn có nhiệm vụ riêng.
Tuyển chọn khắt khe.
Trung đoàn 22 SAS gồm 4 đại đội A, B, D, G, mỗi đại đội có quân số khoảng 60 người, do một thiếu tá chỉ huy, chia thành 4 trung đội tác chiến. Mỗi trung đội đều có chuyên ngành riêng tùy thuộc vào phương thức đổ bộ và khu vực hoạt động tương lai như: dù, đổ bộ đường biển, cơ động cơ giới, sơn cước...
Đơn vị Delta, Mỹ
Delta Force, còn gọi là Lực lượng đặc biệt hoạt động độc lập số 1, chính thức được phê duyệt thành lập vào năm 1997 sau nhiều thập kỷ nỗ lực. Charlie Beckwith, một quan chức Lực lượng Đặc biệt, nhấn mạnh tầm quan trọng của việc thành lập một đơn vị như SAS ở chính nước Mỹ từ năm 1960. Sau đó, đơn vị này dần được hình thành qua những lần chiến đấu chống khủng bố trong những năm 1970.  
Thành lập năm 1997.
Delta Force được tổ chức dựa theo Trung đoàn Không quân đặc biệt số 22 của Anh, với tổng cộng 2.500 binh sĩ. Delta Force chủ yếu thực hiện nhiệm vụ chống khủng bố, hành động trực tiếp và các hoạt động can thiệp mang tầm quốc gia.
Có 2.500 binh sĩ.
Delta Force được coi là biệt đội được đào tạo đặc biệt với mức độ huấn luyện cao nhất trong quân đội Mỹ, được trang bị những vũ khí sắc bén, chu cấp đầy đủ và hoạt động thống nhất như một. Bằng cách nào một đội được huấn luyện như những sát thủ chuyên nghiệp lại có thể phục vụ cho Chính phủ Mỹ ngay cả khi không hề có bất kỳ một lời xác nhận nào về sự tồn tại của họ luôn là câu hỏi thu hút sự chú ý của cộng đồng quốc tế.
Những tân binh của Delta Force được lựa chọn dựa trên những kỹ năng đặc biệt mà họ có.
Tân binh của Delta Force được lựa chọn dựa trên những kỹ năng đặc biệt mà họ có, ví dụ như tài thiện xạ phi thường. Delta Force tổ chức các cuộc chiêu quân một vài tháng trong năm, chủ yếu có 2 mùa tuyển quân, một vào mùa xuân và một vào mùa thu. Sau những tháng dài tuyển chọn, những tân binh đủ khả năng được tiếp tục đào tạo, kéo dài trong khoảng 6 tháng.
Công việc chính của Delta Force là chống khủng bố và thực hiện các chiến dịch quốc gia.
Công việc chính của Delta Force là chống khủng bố và thực hiện các chiến dịch quốc gia, nhưng đây là một lực lượng thiện nghệ có khả năng thực hiện nhiều sứ mệnh khác bao gồm: giải cứu con tin, đột kích và tiêu diệt hang ổ của lực lượng đối phương. Có thể nói chiến dịch nổi tiếng nhất của biệt đội là việc truy tìm tên lửa trong vụ Operation Desert Storm năm 1991. Chỉ huy của Delta Force đã thâm nhập hàng trăm dặm vào lãnh thổ Iraq, tìm được tên lửa đạn đạo Iraqi, xác định mục tiêu này cho máy bay phản lực chiến đấu của Mỹ và tiêu diệt nhóm sản xuất tên lửa đạn đạo.
Biệt đội SEAL, Mỹ
Biệt đội SEAL, được biết đến là đơn vị của lực lượng trên biển, trên không và trên bộ của Hải quân Mỹ, được thành lập từ thời Chiến tranh Thế giới thứ 2. Việc đội đặc nhiệm SEAL và Cục Tình báo Trung ương Mỹ (CIA) truy tìm và tiêu diệt được trùm khủng bố Osama bin Laden tại Pakistan một lần nữa chứng minh năng lực của đội. Nhóm gồm có 200 binh sĩ tinh nhuệ, chuyên ứng phó các tình huống khẩn cấp và các nhiệm vụ đặc biệt.
SEAL được biết đến là đơn vị của lực lượng trên biển, trên không và trên bộ của Hải quân Mỹ.
Trung bình, mỗi thành viên của SEAL phải tham gia khóa huấn luyện cực kỳ gian khổ kéo dài khoảng trên dưới một năm với các bài tập được đánh giá là không thể tin nổi. Sau khi qua bài kiểm tra đầu vào, các học viên gia nhập SEAL sẽ bắt đầu tuần luyện tập đầu tiên, với nội dung nghe qua khá đơn giản như hít đất, di chuyển nhiều địa hình phức tạp.
Trung bình, mỗi thành viên của SEAL phải tham gia khóa huấn luyện cực kỳ gian khổ kéo dài khoảng trên dưới một năm.
Các học viên sẽ phải chạy khoảng 6,5 km trên cát ướt trong vòng nửa tiếng. Điểm đáng sợ của tuần lễ đầu tiên này là họ sẽ phải luyện tập trên 132 giờ mỗi tuần (gần 19h/ngày). Học viên có thể rời khóa học bất cứ lúc nào. Sau đó sẽ là các bài huấn luyện phức tạp dưới nước như chiến đấu, gỡ mìn...
Sau khi đã vượt qua khóa kiểm tra thể lực, các thành viên sẽ được tham gia học các kỹ năng phức tạp hơn nhằm biến mỗi người lính của SEAL trở nên tinh nhuệ hơn.
Sau khi đã vượt qua khóa kiểm tra thể lực, các thành viên sẽ được tham gia học các kỹ năng phức tạp hơn nhằm biến mỗi người lính của SEAL trở nên tinh nhuệ hơn, như kỹ chiến thuật, y học chiến đấu, chiến đấu trong các loại thời tiết, địa hình khắc nghiệt, bơi lội... Hoàn thành khóa huấn luyện thứ 2, các thành viên sẽ được phân về các đơn vị nhằm hoàn thiện mình. Tại đây, tùy vào mục đích sử dụng, các thành viên sẽ được đào tạo các kỹ năng đặc thù như: bắn tỉa, thu thập thông tin, đột nhập...
Hoàn thành khóa huấn luyện thứ 2, các thành viên sẽ được phân về các đơn vị nhằm hoàn thiện mình.
SEAL luôn đóng một vai trò vô cùng quan trọng trong các chiến dịch của quân đội Mỹ. Trong chiến tranh Triều Tiên, SEAL chính là lực lượng đã làm suy yếu các tuyến liên lạc, tiếp tế của Triều Tiên. Ngoài ra, vai trò của SEAL cũng được đề cao trong cuộc chiến tại Iraq và Afganistan.
SEAL luôn đóng một vai trò vô cùng quan trọng trong các chiến dịch của quân đội Mỹ.

Người ta lớn để làm gì?

Lớn để thấy mình mất đi nhiều điều tốt đẹp, mất đi sự hồn nhiên; lớn để thấy nhiều điều không đẹp của cuộc sống, thấy mình mệt mỏi trong từng ngày trôi qua, lớn để cảm thấy mình quá bé nhỏ trong biển lớn cuộc đời mênh mông...

***
Nhớ lúc bé, rồi khi còn đi học, lúc nào cũng mong được chóng lớn, lớn để làm những việc mình thích, để thực hiện những ước mơ của mình, để mọi người tôn trọng ý kiến của mình, được tự chứng tỏ mình,... và còn hàng tỉ lý do khác cho ước mơ được mau lớn...
19 tuổi, tuổi chưa là người lớn hoàn toàn, nhưng cũng chẳng là trẻ con nữa. Bước những bước chân đầu tiên vào đời, cái tuổi tự mình làm chủ cuộc sống, cũng có thể gọi một phần nào đó là "lớn", đã biết tự sắp xếp, tự chịu trách nhiệm cuộc sống cho mình, mới thấy "lớn" không như những mong ước ngày bé.
Người ta "lớn", tự chịu trách nhiệm cuộc sống của mình, rồi những thành công hay thất bại đều tự mình đón nhận. Có những sự thất bại nặng nề làm con người hụt hẫng, suy sụp nhưng khi ta đã "lớn", ta phải tự mình nhận về những nỗi buồn của riêng mình.
"Lớn" là biết cảm nhận cuộc sống, biết buồn, biết đau khổ, biết tính toán cho mỗi ngày mới. Biết buồn khi gặp thất bại, biết chia sẻ với những nỗi đau, phải giấu đi những suy nghĩ thật của mình để mong người khác vui lòng.
Khi ta "lớn", trong mỗi nụ cười dường như vẫn ẩn trong đó những lo toan, những nỗi buồn, những tính toán cho những ngày tới. Hiếm khi "lớn" mà ta được cười thoải mái, vô tư như ngày còn bé. Có những chuyện buồn, trắc trở trong cuộc sống, khi "lớn" ta phải giấu kín trong lòng, không thể chia sẻ với ai, không như ngày bé có thể vô tư chia sẻ với bố mẹ.
"Lớn" là ta mất đi sự thoải mái trong tâm hồn, để từng ngày trôi qua, người ta có thêm nhiều điều để suy nghĩ, từ đó trưởng thành hơn mỗi ngày.
Người ta đã "lớn" khi nhìn cuộc sống bằng con mắt thực tế hơn, không còn mơ mộng những ước mơ cao đẹp như ngày trước. Khi "lớn" ta chỉ biết sống cho ngày hôm nay, cho những công việc của buổi sáng, buổi chiều, buổi tối, cho những việc của hôm nay, ngày mai, tuần này, tuần sau. Đâu còn những giờ phút ngẩn ngơ bên sân trường mơ một tương lai thật đẹp, một tương lai mà chỉ có những ước mơ về một cuộc sống dễ dàng.
"Lớn" để biết lo lắng nhiều hơn cho người thân, bạn bè.
"Lớn" là phải biết cho nhiều hơn là nhận, cho đi những tình cảm yêu thương của mình đến người xung quanh, không còn vô tư nhận về những sự quan tâm của bố mẹ, bạn bè mà không nghĩ đến sự đáp trả.
"Lớn" là khi người ta biết xấu hổ về những thất bại, biết tự hào với những thành công, biết cuộc sống còn những điều chưa tốt, biết tìm cho mình một cuộc sống thật tốt.
"Lớn" để ta hiểu rằng không có một điều gì có thể dễ dàng như mình mong muốn, cuộc sống là những khó khăn, thử thách, muốn đạt được những điều mong muốn phải cố gắng rất nhiều, cuộc sống không là một món quà tặng mà nó là sự cố gắng hết mình để nhận lấy.
Và khi đã "lớn", ta mới hiểu rằng khi ta lớn lên hằng ngày là thời gian những người thân ở lại bên ta càng ngắn lại, nhận biết rằng cuộc đời là những sự ly tan, không có gì là mãi mãi.
Khi ta "lớn" ta mới hiểu những niềm hạnh phúc của tuổi thơ quí giá biết nhường nào và biết tiếc nuối những gì đã qua.
"Lớn" để ta cảm nhận rõ ràng nhất tình cảm mọi người dành cho mình, đó không chỉ có sự yêu thương mà còn có cả những sự ganh ghét, sự khinh thường, sự dối trá. Tất cả như thử thách mà mỗi người phải vượt qua trên con đường của mình và đôi lúc ta tưởng chừng không vượt qua được để qua mỗi thử thách lại thấy mình lớn hơn và trưởng thành hơn.
"Lớn" là xa rời tuổi thơ, tự đứng lên bằng chính đôi chân của mình, từ đó thấy cuộc sống này không hề đơn giản mà trái lại còn nhiều những nỗi buồn, những sự thất bại và còn đó cả những nỗi đau.
19 tuổi, liệu như vậy đã lớn chưa?
Lớn để thấy mình mất đi nhiều điều tốt đẹp, mất đi sự hồn nhiên; lớn để thấy nhiều điều không đẹp của cuộc sống, thấy mình mệt mỏi trong từng ngày trôi qua, lớn để cảm thấy mình quá bé nhỏ trong biển lớn cuộc đời mênh mông...
Vậy người ta lớn để làm gì...?

Sẽ có thiên sứ thay em yêu anh

 Em không định lượng được em yêu anh bao nhiêu chỉ biết rằng từ khi anh đi em đã phải một mình mò mẫm kiếm tìm rồi chấp nối lại những yêu thương bằng tất cả niềm tin đã vỡ, chỉ để mong tìm lại được chút bình yên trong tâm hồn.

***
Anh nói đúng, em đã không có cơ hội để hiểu được anh đang nghĩ gì và tình cảm dành cho em là thứ tình cảm gì? Cũng như em đã từng nói đôi khi mình còn không hiểu nổi chính mình thì làm sao người khác có thể hiểu được hết mình đang nghĩ gì! Em cũng biết rất rõ là anh cũng không hề hiểu được em nhưng anh biết không em không hề trách anh chút nào cả. Anh không hiểu được tất cả yêu thương chân thành của em lúc anh đến, càng ko thể hiểu được những đau thương hụt hẫng của em lúc anh đi.

Trong mắt bạn bè, em là người vui tính, em luôn là người để người khác tìm đến mỗi khi có chuyện buồn vui nhưng chính em lại chưa bao giờ mở lòng tâm sự chuyện của mình. Những ngày anh im lặng về quê em hụt hẫng, em luôn tự hỏi em đã làm gì sai, em tự an ủi mình anh đang thử thách tình cảm của em. Em luôn nghĩ trong đầu "em vẫn đợi anh về", tối nào em cũng ra ngồi trước hiên nhà chờ đợi , em ngốc lắm, em đã cho rằng anh sẽ chạy qua bất ngờ và em sẽ ôm chầm lấy anh giống như trong phim vậy!
Em đã viết cho anh rất nhiều thư tay rồi hy vọng sẽ gặp được anh, em sẽ đưa cho anh xem để anh biết tuy em im lặng nhưng trong lòng ngập tràn nỗi nhớ anh như thế nào? Em sống trong đợi chờ, trong hy vọng như vậy đấy.
Em luôn nói là phải đối mặt, nhưng thực tế em lại không dám đối mặt, em trốn tránh, em đã không còn dám ra trước nhà ngồi hay làm bất kì điều gì liên quan tới anh nữa. Dù rât đau khổ, rất nhớ anh, rất muốn nói cho anh biết em đang như thế nào nhưng lý trí ngăn em lại. Không phải vì em tự cao mà là vì em ko bao giờ muốn anh thấy em tội nghiệp mà ban phát yêu thương. Thực lòng, em không cần sự thương hại. E đã định ko bao giờ nói cho anh biết những suy nghĩ này, vì em nghĩ em có nói hay không đối với anh đã không còn quan trọng. Nhưng hôm nay, khi anh hỏi: "em yêu anh được bao nhiêu?". Em đã chả biết trả lời như thế nào.
Tình yêu đối với em đơn giản như chính con người em vậy. Tình yêu đâu phải ai cũng may mắn tìm được nhau, chỉ một người cố gắng càng chứng tỏ sự thất bại vì tình yêu phải là sự tự nguyện từ hai phía chứ không thể nào là ép buộc!
Em không định lượng được em yêu anh bao nhiêu chỉ biết rằng từ khi anh đi em đã phải một mình mò mẫm kiếm tìm rồi chấp nối lại những yêu thương bằng tất cả niềm tin đã vỡ, chỉ để mong tìm lại được chút bình yên trong tâm hồn.
Em nói những lời trên để anh biết rằng ít nhất thời gian qua anh đã không hoài phí tình cảm vơi một người không xứng đáng mà là một đứa tốt bụng mà ngốc ngếch đã đối với anh là thật lòng. Chứ ko phải nói ra để anh tự trách mình anh biết không!
Lần này nữa thôi, sau này mình đừng nhắc lại những chuyện không vui này nữa nha anh. Em muốn những gì còn lại trong kí ức anh, em là người vui vẻ chứ không phải là bi lụy đau khổ. Em thật lòng không mong anh không phải vì em mà phải gượng ép mình suy nghĩ, lựa chọn hay làm gì; càng không muốn bản thân mình tiếp tục sống trong đợi chờ hy vọng.
Anh hỏi em có ghét anh ko? Câu trả lời của em là không bao giờ. Bởi vì chỉ có tha thứ mới mong được bình yên. Những gì đã trải qua em bằng lòng chấp nhận tất cả mà sẽ không hối hận.
Chỉ mong em và anh đều sớm tìm lại niềm tin vào tình yêu để tìm hạnh phúc đích thực! Sẽ có thiên sứ thay em yêu anh!!

một chút buồn nhẹ - Em chấp nhận buông tay

(truyenngan.com.vn) "Anh sẽ không cưới em đâu, anh nói thật lòng đó"

***
Tôi cứ ngỡ mình sẽ chẳng có thể viết về anh, viết về tình yêu của tôi, về những nỗi đau mà đã từ lâu tôi giấu ở trong lòng, tôi luôn tự lừa dối bản thân mình rồi sẽ hết yêu anh thôi, tôi sẽ yêu người khác nhưng tôi sai rồi anh à.....tôi vẫn còn rất yêu anh.
Tôi cố gắng trong mệt mõi, dõi mắt nhìn về nơi có anh, có một hình bóng thân quen, có 1 bóng hình mà tôi yêu thương nhất cuộc đời. Anh là gì, là ai, anh đã làm gì để 1 đứa con gái như tôi lại yêu anh nhiều đến như vậy, tôi chỉ biết yêu anh, không biết yêu bản thân mình, tôi tự làm khổ tôi thôi đúng không anh ? "Tại sao không phải là tôi? Tại sao không phải tôi?" Tôi muốn hét thật to, tôi muốn có câu trả lời, tôi muốn biết thật ra từ lúc bắt đầu cho đến giây phút này tôi đã làm gì sai...!!!!

Tôi và anh vẫn bên cạnh nhau mỗi ngày, mỗi ngày nhìn thấy anh khi thức dậy, dù tôi biết gần giây phút này đây, hạnh phúc này đây sắp kết thúc rồi, là kết thúc thật sự. Tôi không biết có người con gái nào chấp nhận yêu 1 người, yêu chân thành, tha thiết dù biết người con trai đó sẽ có 1 ngày bỏ rơi mình mãi mãi...
"Anh sẽ không cưới em đâu, anh nói thật lòng đó" đúng anh đã rất thật lòng, câu nói từ anh tôi đã nghe rất nhiều lần nhưng sau mỗi lần anh nói tôi điều có cảm giác trái tim mình ngừng đập trong giây lát, cảm giác đau đến không thở được, anh ơi sao lại có thể nhẫn tâm với tôi như vậy, sao có thể đối xử với tôi như vậy, tôi ước anh là người giã dối nhất là ngay trong lúc này đây.
Là tôi tất cả là do tôi, là tôi cam tâm tình nguyện yêu anh, từ lúc chấp nhận tôi đã đánh cược cho cuộc đời mình rồi, và bây giờ cho dù có thất bại thì cũng phải chấp nhận...Sao không phải là tôi, tại sao người anh tìm kiếm, người anh yêu không phải là tôi, tại sao vậy anh....tại sao???.
Trái tim tôi đau lắm, tình yêu là gì? Hạnh phúc là gì hả anh, sao nó không mỉm cười với tôi....sao lại quay lưng với tôi..
Nói làm sao hết được cảm giác của tôi, có cái gì đó đè nặng trái tim, cổ ngẹn đắng, mắt cay cay sau mỗi lần tôi buồn, tôi bế tắc tôi viết về anh tôi đều khóc, tôi không biết tại sao mình có thể khóc nhiều như vậy, tại sao khi buồn lại phải khóc,,,tại sao khi khóc xong tâm trạng của tôi lại tệ hơn như thế hả anh ???
Tôi vẫn yêu anh, dù tôi đã từng cố gắng đừng yêu anh, dù tôi đã cố gắng để dừng lại, sao những người con gái được yêu lại được nhõng nhẽo, được người yêu nâng niu, chiều chuộng còn tôi thì không ?...không phải tôi cần những điều đó nhưng tôi muốn anh biết tôi cũng cần lắm sự yêu thương từ anh, tôi rất cần, có bao giờ anh hiểu cho tôi không anh....Tôi cố gắng đứng dậy sau mỗi lần bị tổn thương để tìm kiếm nhặt lại tất cả những mãnh vỡ sắp xếp lại chúng, dù trái tim đang rướm máu,..tôi đau lắm anh có biết không anh?
Anh ! Đã có khi nào anh rơi nước mắt vì tôi, đã có khi nào anh nhớ về tôi như nhớ người mình yêu thương, nhớ tôi như tôi đã từng nhớ anh, có khi nào không anh? Có khi nào anh suy nghĩ lại mà xót thương tôi, người đã yêu anh chân thành, yêu và cho tất cả không giữ gì lại cho riêng mình, để bây giờ đau lòng nhận ra rằng, anh không hề yêu tôi..tại sao vậy anh,,sao lại không yêu tôi, sao lại cho tôi cơ hội cho tôi hy vọng giờ lại chọn cách ra đi, bỏ lại 1 mình tôi, tôi phải làm sao quên anh đây...!
Tôi cũng muốn mình mạnh mẽ, là mạnh mẽ thật sự chứ không phải gượng cười trước mặt mọi người, trưỡc mặt anh để chứng tỏ mình bản lĩnh, tôi không cần, thật sự không cần, nhiều lúc ngồi 1 mình suy nghĩ, tôi ước mình có thể giống như những nhân vật trong phim tôi hay coi họ đau khổ vì tình nhưng mạnh mẽ ra đi, họ ra đi vì biết rằng cuộc dời trong phim của họ đã được định sẵn, đạo diễn đã sắp đặt, tôi ước gì cuộc đời tôi có thể như vậy, thà là hạnh phúc hay khổ đau 1 lần rồi thôi, đừng vày vò bản thân mình,...tôi ước gì có ai đó có thể nói cho tôi biết,,tôi phải làm gì vào lúc này.
"Anh đã từng nói để có được 1 tình yêu chỉ cần yêu thôi không ghen ghét, không thù hận thì rất khó". Anh nói đúng rất khó, vì tình yêu là như vậy, tôi xin lỗi những giọt nước mắt tôi rơi vội vã, những trách hờn, giận dỗi làm anh khó xử, xin lỗi anh, xin lỗi vì tất cả nha anh. Cho tôi 1 cơ hội cuối cùng được bên anh, tôi sẽ âm thầm lặng lẽ, âm thầm như chính tình yêu tôi giành cho anh vậy đó, tôi cầu mong sẽ có người con gái xinh đẹp, giỏi giang yêu anh thật lòng, anh đáng có được hạnh phúc mà anh nên có...
Anh nè, tôi có 1 lời này muốn nói dù tôi biết những dòng tâm sự này sẽ chẳng thể đến với anh, bàn tay anh rất ấm áp, dù bên cạnh anh tôi không cảm nhận sự ấp áp đó như khi nắm bàn tay nó thật sự làm tôi thấy bình yên vô cùng, tôi rất hạnh phúc dù rất nhỏ nhoi...nên xin anh hãy để yên bàn tay anh khi tôi muốn nắm lấy, đừng buông tay tôi nha anh, cho tôi thật hưởng hơi ấm đó dù sau này có như thế nào tôi vẫn không hối hận..
Tôi sẽ không khóc nữa, dù thế nào cũng không rơi lệ vì đó là tình yêu, tôi đã rất hạnh phúc dù thời gian bên anh không là cả cuộc đời..anh, nếu được chọn lựa chọn 1 lần nữa cho tình yêu của mình tôi vẫn chọn để yêu anh, dù có đắng cay vẫn không hối hận..
Tôi chấp nhận buông tay, lần này là thật sự chúng ta đã nói với nhau rất rõ ràng rồi phải không anh, dù rất khó nhưng tôi sẽ cố gắng không phiền tới anh, không buồn, và không khóc trước mặt anh nữa. Anh biết không khi yêu ai đó chân thành thì dù cho có đau khổ thì tình yêu đó vẫn không bao giờ mất đi,....và tôi cũng vậy, tôi yêu anh, yêu tất cả những gì thuộc về anh, dù anh là người mang lại cho tôi những giọt nước mắt, những nỗi đau, người làm cho trái tim tôi tan nát. Tôi cũng là con gái, tôi cũng yếu đuối lắm anh biết không, tôi cũng cần lắm bàn tay của anh che chở,, nhưng anh đã không làm điều đó với tôi.
Tôi đã bước vào cuộc đời anh 1 cách âm thầm thì bây giờ tôi cũng sẽ bước ra khỏi đó 1 cách âm thầm,âm thâm lặng lẽ giống như tôi đã yêu anh vậy..Tôi muốn dùng nỗi đau nào đó để quên nỗi đau ở trái tim, tôi tự hành hạ bản thân mình nhưng tất cả làm tôi đau đớn, tôi vẫn không quên được anh...
Tôi nghe đâu đó câu nói " Yêu là chấp nhận buông tay khi người đó không còn muốn nắm lấy tay bạn nữa, yêu là chấp nhận buông tay khi người đó muốn nắm lấy một bàn tay khác" Và tôi chấp nhận thất bại, tôi cứ ngỡ rằng khi tôi thật lòng thật dạ yêu anh thì sẽ có 1 ngày anh nhận ra tình yêu của tôi mà yêu tôi như tôi đã yêu anh, nhưng không, tôi đã sai rồi, tình yêu của tôi dù có lớn đến đâu cũng không giữ được trái tim của anh, vì vốn vĩ trái tim anh không thuộc về tôi, tôi không còn đủ sức nữa, nói đúng hơn là tình yêu của tôi không còn đủ sức để tiếp tục khóc, tiếp tục hy vọng vào anh. Tình yêu phải từ 2 phía 1 mình tôi tình không đủ để giữ lấy nữa rồi, là tôi từ bỏ hay là anh từ bỏ giờ không còn quan trọng nữa, vì đối với tôi tất cả đã thật sự kết thúc.

Tôi không oán trách, không buồn, không giận vì anh cả tôi chỉ trách không đủ bản lĩnh để yêu và giữ anh bên cạnh mà thôi. anh biết không ??? Tôi đã khóc, khóc rất nhiều vào cái đêm tôi và anh đồng ý kết thúc mọi chuyện để làm bạn như ngày xưa, thật sự đối với tôi rất khó, làm sao có thể coi người mình yêu là bạn, nhưng tôi phải cố gắng vì chỉ có thế tôi mới có thể nhìn thấy anh mỗi ngày, có thể quan tâm anh, dù đối với anh tôi chỉ là bạn, 1 người bạn không hơn không kém, bây giờ và mãi mãi về sau. Chỉ cần nghĩ đến đây thôi tôi thấy mắt mình cay cay, tôi lại muốn khóc, khóc cho tôi khóc cho tình yêu của tôi, khóc cho những gì đã qua.
Tôi muốn được 1 lần nữa được gối đầu lên tay anh, được anh ôm vào lòng, để tôi có thể có 1 giấc ngủ thật yên bình không mộng mị, không phải giật mình thức giấc mà nước mắt vẫn chưa khô.. Nhưng có lẽ anh sẽ không chấp nhận, anh sẽ nói rằng làm như vậy tôi sẽ không quên được anh, đúng nếu tôi cứ mãi dựa vào anh thì biết đến bao giờ tôi mới có thể đứng dậy phải không anh ???
Hãy tìm lấy hạnh phúc cho riêng anh, tôi sẽ không giận anh đâu, tôi thật lòng thật dạ mong anh tìm thấy hạnh phúc, tôi không thể đem lại hạnh phúc cho anh, tôi trả anh về với cuộc sống của anh, tôi đã từng hơn 1 lần ước mơ, hơn 1 lần hy vọng tôi và anh sẽ là 1 gia đình, 1 gia đình hạnh phúc như đó chỉ là giấc mơ của riêng tôi, tôi sẽ tự mình mỉm cười với giấc mơ do chính tôi tạo ra mà không có anh......Chúc anh hạnh phúc, bình yên,hãy luôn vui vẻ, và dù sao này có gặp lại tôi, xin đừng nhìn tôi, đừng mỉm cười với tôi, vì tôi sợ sau nụ cười đó tôi lại không thể từ bỏ anh mà muốn giữ anh cho riêng mình..xin anh hãy xem tôi là người xa lạ, như 1 cơn gió thoáng qua trong đời....cầu xin anh. !!!. Tôi luôn cầu chúc anh bình yên.

Cuộc sống, nghịch lý và tình yêu

Có một nghịch lý là chúng ta sống một cuộc sống với rất nhiều nghịch lý nhưng chúng ta vẫn yêu và tha thiết với cuộc sống này.

***
Khi còn bé, ta ước mình lớn thật nhanh để có thể được tự do về giờ giấc, có thể kiếm tiền nuôi bản thân hay phụ giúp gia đình.
Nhưng khi bước ra đời, ta lại xiết bao nhớ về cái thời thơ ấu, ta lại muốn được nhỏ lại để sống vô tư, không lo âu, toan tính, để được nô đùa bên bạn bè, được che chở trong vòng tay ba mẹ.
Ở cái tuổi được bao bọc và có những chỗ dựa, chúng ta muốn mình mạnh mẽ hơn để tự đứng vững. Và rồi vào cái tuổi ta phải mạnh mẽ để đối diện với đời, ta mới thấy cuộc sống có thể xô ngã mình bất cứ lúc nào nếu ta không có ít nhất một điểm tựa.
Ở tuổi học sinh, đáng lẽ nên dành nhiều thời gian cho bạn bè hơn thì ta lại coi người yêu như một phần quan trọng không thể thiếu. Chấp nhận mất bạn bè để giữ lấy một thứ tình yêu chưa chín mùi. Sau này khi đã kết hôn đáng lẽ ta phải dành thời gian cho vợ con thì có những người đàn ông suốt ngày quây quần bên bạn bè trong quán nhậu. Chấp nhận mắng chửi vợ con nếu không cho mình say xỉn với bạn bè.
Tình yêu ở tuổi học trò 98% không có kết quả về sau, do đó đừng xem một người nào đó là tất cả cuộc sống của mình. Tình yêu khi chín mùi là thứ quan trọng nhất vì ta sẽ sống đời với người ta yêu, bạn bè không thể suốt đời bên ta vì họ cũng có cuộc sống riêng của mình.
Khi chưa có được thứ mình mong muốn, chúng ta sẽ mơ ước và cố gắng đạt được nó. Và rồi khi nó nằm trong tầm tay, ta lại thấy chán và một lúc nào đó ta vô tình làm mất thứ mà trước đây ta mong mỏi có được. Lạ một điều là khi nó ra đi ta mới thấy tiếc vì hiểu ra giá trị của điều vừa đánh mất. Thế rồi ta lại mong ước lấy lại nó, và khi lấy lại được nó ta lại tiếp tục chán.
Trong tình yêu, nếu bạn yêu một ai đó, hay cố gắng bên người đó. Và khi người đó thuộc về bạn, hãy trân trọng và gìn giữ. Bởi tình yêu không phải là một món đồ mà khi mất ta dễ dàng tìm lại được. Và nếu bạn may mắn có lại được thì trong tim người đó cũng đã hiện hữu một vết thương khó lành.
Tôi thường dành nhiều thời gian để nhớ về quá khứ với những chuyện không đâu, nghĩ về một người mà chưa chắc người ta có nghĩ đến tôi. Tôi thường quan tâm và giúp đỡ một đứa bạn thân khá yếu đuối và hay khóc, nhưng khi tôi cần một người chia sẻ thì đứa bạn ấy đã có niềm vui mới và mau chóng quên tôi. Rồi có một ai đó luôn nghĩ về tôi nhiều hơn tôi nghĩ về anh ấy, có những người bạn đã đối xử với tôi thật tốt, luôn có mặt khi tôi cần tâm sự, luôn hỏi han và giúp đỡ tôi mặc dù tôi không làm được cho họ nhiều đến vậy.
Bạn sẽ chọn người yêu mình hay người mình yêu? Chúng ta sẽ không hạnh phúc nếu phải đến với một người mình không yêu và chờ đợi người mình yêu sẽ đến với mình. Thế nhưng, nếu muốn có hạnh phúc, sao ta không thử yêu người yêu mình? Mà cũng không cần thử, nếu người đó thật sự yêu ta thì sẽ cố gắng đem lại hạnh phúc cho ta, như thế thì đến một lúc nào đó ta sẽ cảm thấy yêu người đó.
Tình yêu thường làm chúng ta đau và lấy đi nhiều nước mắt, nhưng chúng ta không thể sống thiếu nó. Bởi sẽ có những giây phút hạnh phúc và kỉ niệm đáng nhớ mà tình yêu mang lại cho chúng ta.
Đời là bể khổ, đi tu là thoát khỏi kiếp khổ của thế gian. Thế nhưng người ta vẫn thích sống ở đời như một người bình thường, họ không thích làm một ông sư để không còn đau khổ. Bởi chúng ta muốn hạnh phúc, cho nên nếu chúng ta đóng cửa cho đau khổ đừng tới thì hạnh phúc sẽ vào bằng lối nào?
Ta sợ mất một ai đó nhưng bản thân ta lại không níu giữ, ta muốn người đó quay lại nhưng lòng kiêu hãnh đã đẩy người đó đi xa hơn.
Ta làm nên những nghịch lý trong cuộc sống này.
Có một nghịch lý là chúng ta sống một cuộc sống với rất nhiều nghịch lý nhưng chúng ta vẫn yêu và tha thiết với cuộc sống này.

Tôi sẽ quên được anh

Và sẽ có một ngày những giọt nước mắt không còn lăng dài trên má mỗi đêm. Đó là ngày tôi quên được anh!

***
Một buổi chiều, nắng nóng rồi bất chợt mưa, tôi thấy anh giữa đám đông xa lạ. Hình ảnh ấy bám lấy tôi và rồi vô tình hay duyên số đã cho anh và tôi bắt đầu một tình yêu. Một tình yêu nhẹ nhàng, không quá sâu sắc nhưng đủ để tôi biết rằng tôi yêu anh nhiều như thế nào!
Tôi một cô gái từng bị tổn thương, tôi sợ quá yêu thương sẽ nhận lại nhiều đau khổ. Vì thế tôi luôn nghĩ tới việc từ bỏ, cứ mỗi khi anh làm việc gì khiến tôi không vui thì xích mích lại xảy ra và tôi lại muốn chia tay. Tôi muốn từ bỏ, tôi muốn trốn chạy tình cảm của chính mình. Nhưng rồi, anh nắm được tay tôi và níu giữ tôi ở lại bên anh.
Gần 2 năm là một khoảng thời gian không quá dài nhưng cũng đủ làm tôi hạnh phúc, hạnh phúc khi có anh. Anh một người con trai chẳng giỏi chiều bạn gái, đôi lúc bỏ rơi tôi vào những lúc tôi cần anh nhất. Không hẳn thế anh còn là người cho tôi biết yêu thương không thể hiện qua bằng lời nói mà bằng những hành động thiết thực hơn. Và cứ thế, tình yêu giữa chúng tôi dần đầy ắp những kỉ niệm, dù nó là buồn hay vui.
Nhưng tại sao lúc tôi biết học cách yêu thương, biết trân trọng những thứ mình đang có. Biết tha thứ những vô tâm của anh, biết suy nghĩ cho anh nhiều hơn thì lại là lúc anh nói chúng ta nên dừng lại. Anh nói anh rất yêu tôi, anh nói xin lỗi tôi, nhưng anh bảo anh không thể tiếp tục.
Anh nói là anh và tôi sẽ không có kết quả.Anh đã biết từ lâu rồi nhưng anh không muốn nghĩ đến nó, anh bỏ mặc nó để có tôi. Và giờ thì anh nghĩ chỉ có tình yêu thôi là không đủ. Anh nói anh phải theo sự sắp đặt của gia đình anh. Tôi có thể hiểu, tôi hiểu hết tất cả. Vì tôi biết giữa chúng tôi có khoảng cách và tôi cũng từng bị giống như anh. Tôi đã đấu tranh để đến với anh nhưng sao anh lại không thể cố gắng vì tôi cơ chứ. Chỉ cần anh cố gắng thì tôi sẽ cố gắng cùng anh. Dù kết quả có thế nào đi chăng nữa thì mình đã cố gắng hết sức và không có gì để hối hận.
Nhưng, tất cả chỉ là suy nghĩ của riêng tôi.
Tôi đã chấp nhận từ bỏ- tình yêu của tôi..
Tôi sẽ cố quên..
Và sẽ có một ngày những giọt nước mắt không còn lăng dài trên má mỗi đêm..
Đó là ngày tôi quên được anh!