Đăng nhập để cập nhật những mặt hàng mới nhất!

We'll not spam mate! We promise.

8/06/2013

Tiêu Thập Nhất Lang .P7

Tiêu Thập Nhất Lang

Tác giả: Cổ Long
Thể loại: Kiếm hiệp
Giang hồ du hiệp Tiêu Thập Nhất Lang trong lúc vô ý đã phát hiện ra được thanh Cát Lộc bảo đao đã thất lạc nhiều năm mà trong truyền thuyết đã nói đến, từ đó không những liên can tới cảnh tranh đấu trong giang hồ, mà còn kết giao với “Thiên hạ đệ nhất mỹ nhân” Thẩm Bích Quân...

Tiêu Thập Nhất Lang .P6

Tiêu Thập Nhất Lang

Tác giả: Cổ Long
Thể loại: Kiếm hiệp
Giang hồ du hiệp Tiêu Thập Nhất Lang trong lúc vô ý đã phát hiện ra được thanh Cát Lộc bảo đao đã thất lạc nhiều năm mà trong truyền thuyết đã nói đến, từ đó không những liên can tới cảnh tranh đấu trong giang hồ, mà còn kết giao với “Thiên hạ đệ nhất mỹ nhân” Thẩm Bích Quân...

 


Cắn rứt nhẹ nhàng

Nếu bạn hỏi một người đàn ông rằng: "Anh từng có lỗi với phụ nữ chưa?"

Câu trả lời của anh ta thường sẽ là khẳng định.
***
Đàn ông thường có một bản danh sách "phạm lỗi", trong danh sách có thể chỉ là một phụ nữ nhưng cũng có thể nhiều hơn một. Khi anh ta kể lại chuyện đó thì người khác nghe xong cứ ngỡ anh ta chẳng có lỗi gì với người ấy, thế nhưng anh ta cứ nói rằng: "Tôi có lỗi với cô ấy."
Cô ấy có thể đã quên mất anh ta hoặc cũng chẳng để ý đến chuyện ngày trước nữa, nhưng đàn ông thì cứ nhớ lỗi lầm bé nhỏ ấy cả đời.


"Tôi có lỗi" là ba từ rất khó nói nhưng lại rất dễ phạm phải. Lúc đàn ông ở cạnh người phụ nữa của mình, họ dễ dàng nói "anh có lỗi, anh xin lỗi". Nhưng chia tay rồi lại luôn cảm thấy bản thân mình có lỗi với cô ấy. Mãi về sau, thi thoảng anh chợt nhớ về cô, và cảm giác có lỗi ấy chỉ là nhẹ nhàng như một nỗi buồn thoáng qua để anh nhớ nhung cả đời.
Có một người phụ nữ để mình có cảm giác có lỗi mới khiến anh thấy anh cũng từng là một người nặng tình. Anh từng đem lại nỗi đau tình cảm cho người khác có nghĩa là anh cũng từng biết yêu say đắm.
Đàn ông thấy mình có lỗi với một người phụ nữ không có nghĩa là anh sẽ mãi yêu và nhớ cô ấy. Đối với anh, người yêu cũ chẳng qua giống như một lần bị trái rạ khi đã trưởng thành, tuy có chút đau đớn nhưng rồi cũng đã qua lâu. Khi con người ta nhớ về tình cũ thì cũng chỉ là nhớ lại khi xưa ta bé mà thôi.
Còn biết mình có lỗi với người khác còn là tốt, sự cắn rứt nhẹ nhàng ấy như một thay đổi mà đời người nhất định phải có.

[Tâm sự buồn] Chuỗi ngày kinh khủng vì trượt cả hai trường

Cứ nghĩ đến người ta bảo mình trèo cao, mình lại khóc, lại thương bố mẹ rất nhiều. Hàng xóm thì suốt ngày sang nhà mình nói này nói nọ, tủi thân lắm.

Đại học...
Mình cũng từng là một trong những niềm tự hào của cả gia đình. Thậm chí ai ai trong họ hàng đều khen là mình học chăm và giỏi hơn anh trai mình rất nhiều. Anh trai mình ham chơi. Ngày anh đỗ vào đại học, cả nhà như vỡ òa vì sung sướng nhưng khi đến lượt mình, ai cũng nghĩ rằng việc đỗ của mình là quá đương nhiên. Bởi lẽ, ngay cả chính mình, mình cũng đánh giá mình là một đứa con gái có học lực không đến nỗi tồi.
Mình giành tất cả quãng thời gian cấp 3 vào việc học và ôn thi đại học, nhiều bạn trai ngỏ ý với mình, nhưng mình đều xin lỗi họ và đều coi đó là những kỉ niệm rất đẹp giữ riêng cho mình. Mình không có ý định yêu đương, bố mẹ rất yên tâm và hài lòng về con gái.
Mình chọn hai trường đại học để thi, một trường cao, một trường tầm trung, nhưng trường cao đó mới là mục tiêu chính của mình. Thực ra, trước lúc thi, mình có ý định chọn một trường thấp hơn, nhưng gia đình mình khuyên nhủ quá nhiều, mình đành chiều theo ý họ, quyết định thử thi trường kia, trường cao kia thực ra đối với mình để vào nó, theo đúng thực lực cũng không phải là chuyện quá xa vời, nhưng hôm đó, mình đã dính phải tâm lí...
Ngày biết điểm, mình buồn và khóc rất nhiều. Bố mẹ cũng ôm mình khóc và bảo tất cả là lỗi của bố mẹ, càng buồn hơn khi nếu thi trường kia, mình hoàn toàn có thể đỗ, và thừa điểm. Những ngày tiếp theo là một chuỗi ngày kinh khủng và nặng nề. Ở quê, họ cứ bàn ra tán vào nói rằng bố mẹ mình tâng bốc con cái quá, chứ thực ra mình không hề được như thế.
Mình thương bố mẹ lắm, tại mình, mà bố mẹ không dám ngẩng cao đầu với người khác. Cứ tưởng rằng kết quả đỗ trường kia sẽ làm đỡ đi một phần, ai ngờ họ không bỏ qua, và tiếp tục lại nói bố mẹ mình. Mình buồn và tức họ lắm.
Bây giờ, mình không biết phải làm thế nào, mình nên đi học nguyện vọng hai không? Vì mình sợ sẽ không tìm được trường nào như mình mong muốn, hay mình thi lại? Một năm như thế, liệu thất bại nữa có làm bố mẹ mình suy sụp không? Vì trường kia mình thi chỉ là phụ, chứ không thích học lắm.
Giờ mình như đang ở trong một cái hố, nhìn bạn bè vui vẻ, mình chán nản vô cùng. Cứ nghĩ đến người ta bảo mình trèo cao, mình lại khóc, lại thương bố mẹ rất nhiều. Mấy người hàng xóm thì suốt ngày sang nhà mình nói này nói nọ, tủi thân lắm.
Mong các bạn giúp mình!

Tôi sẽ quên được anh

Và sẽ có một ngày những giọt nước mắt không còn lăng dài trên má mỗi đêm. Đó là ngày tôi quên được anh!

***
Một buổi chiều, nắng nóng rồi bất chợt mưa, tôi thấy anh giữa đám đông xa lạ. Hình ảnh ấy bám lấy tôi và rồi vô tình hay duyên số đã cho anh và tôi bắt đầu một tình yêu. Một tình yêu nhẹ nhàng, không quá sâu sắc nhưng đủ để tôi biết rằng tôi yêu anh nhiều như thế nào!


Tôi một cô gái từng bị tổn thương, tôi sợ quá yêu thương sẽ nhận lại nhiều đau khổ. Vì thế tôi luôn nghĩ tới việc từ bỏ, cứ mỗi khi anh làm việc gì khiến tôi không vui thì xích mích lại xảy ra và tôi lại muốn chia tay. Tôi muốn từ bỏ, tôi muốn trốn chạy tình cảm của chính mình. Nhưng rồi, anh nắm được tay tôi và níu giữ tôi ở lại bên anh.
Gần 2 năm là một khoảng thời gian không quá dài nhưng cũng đủ làm tôi hạnh phúc, hạnh phúc khi có anh. Anh một người con trai chẳng giỏi chiều bạn gái, đôi lúc bỏ rơi tôi vào những lúc tôi cần anh nhất. Không hẳn thế anh còn là người cho tôi biết yêu thương không thể hiện qua bằng lời nói mà bằng những hành động thiết thực hơn. Và cứ thế, tình yêu giữa chúng tôi dần đầy ắp những kỉ niệm, dù nó là buồn hay vui.
Nhưng tại sao lúc tôi biết học cách yêu thương, biết trân trọng những thứ mình đang có. Biết tha thứ những vô tâm của anh, biết suy nghĩ cho anh nhiều hơn thì lại là lúc anh nói chúng ta nên dừng lại. Anh nói anh rất yêu tôi, anh nói xin lỗi tôi, nhưng anh bảo anh không thể tiếp tục.
Anh nói là anh và tôi sẽ không có kết quả.Anh đã biết từ lâu rồi nhưng anh không muốn nghĩ đến nó, anh bỏ mặc nó để có tôi. Và giờ thì anh nghĩ chỉ có tình yêu thôi là không đủ. Anh nói anh phải theo sự sắp đặt của gia đình anh. Tôi có thể hiểu, tôi hiểu hết tất cả. Vì tôi biết giữa chúng tôi có khoảng cách và tôi cũng từng bị giống như anh. Tôi đã đấu tranh để đến với anh nhưng sao anh lại không thể cố gắng vì tôi cơ chứ. Chỉ cần anh cố gắng thì tôi sẽ cố gắng cùng anh. Dù kết quả có thế nào đi chăng nữa thì mình đã cố gắng hết sức và không có gì để hối hận.
Nhưng, tất cả chỉ là suy nghĩ của riêng tôi.
Tôi đã chấp nhận từ bỏ- tình yêu của tôi..
Tôi sẽ cố quên..
Và sẽ có một ngày những giọt nước mắt không còn lăng dài trên má mỗi đêm..
Đó là ngày tôi quên được anh!

Lạnh Lắm, Phải Không Em?

- Chúng mình chia tay em nhé. Anh mệt mỏi lắm rồi.
- Yêu em làm anh mệt mỏi lắm sao? - Cô gượng cười hỏi lại anh. Chỉ mong lời anh nói chỉ là 1 trò đùa. Phải. Chỉ là 1 trò đùa mà thôi.
- Xin lỗi. Anh thấy chúng mình không hợp nhau.

Status hay về tình yêu!!! (Phần 1)

[Truyện ngắn] Đại Gia và Con Đĩ

Những viên thuốc Marvolon rơi tung tóe trên sàn, tàn thuốc lá...bay vào ly Maxim, máu chảy ra từ trên đùi chảy xuống...rất nhiều, từng dòng đỏ tươi ướt đẫm trên chiếc váy trắng...căn phòng chợt im lìm và lạnh lẽo, chiếc rèm cửa bay lượn lờ qua mặt cô, một cô gái...vừa bị thằng người yêu...cưỡng hiếp...