Đăng nhập để cập nhật những mặt hàng mới nhất!

We'll not spam mate! We promise.

8/06/2013

Tái tạo răng từ nước tiểu

Tế bào gốc lấy từ nước tiểu có thể giúp tái tạo lại những chiếc răng đã mất, theo một nghiên cứu mới.



Trong nghiên cứu đăng trên tạp chí Cell Regeneration, một nhóm khoa học tại Viện Hàn lâm khoa học Trung Quốc đã tạo ra cấu trúc răng từ các tế bào gốc lấy ra từ nước tiểu của con người. Các tế bào này sau khi thoát ra ngoài cùng nước tiểu sẽ được thu lại để biến nó thành các tế bào gốc đa năng (iPSCs).
Các nhà khoa học tạo ra cấu trúc răng bằng cách buộc các tế bào gốc đa năng phát triển giống với tế bào biểu mô hình thành men răng, giống với tế bào trung mô để hình thành ngà răng và những thành phần chính khác. Sau đó, tế bào này được nhóm nghiên cứu cấy vào chuột thí nghiệm. Sau ba tuần, răng đã phát triển với các cấu trúc như răng thật. Giới khoa học hy vọng một ngày nào đó có thể áp dụng công nghệ này tái tạo lại những chiếc răng bị mất cho người lớn tuổi, hoặc người có vấn đề về răng miệng.
Tiến sĩ Duanqing Pei, Viện hàn lâm khoa học Trung Quốc cho biết, những chiếc răng này có cấu trúc tương tự như răng thật của người với men răng, ngà răng, tủy răng và xương răng. Tuy nhiên, phương pháp này cũng có hạn chế và tỷ lệ thành công hiện chỉ 30%. Nhưng vị chuyên gia vẫn tin tưởng về khả năng sử dụng răng nhân tạo trong tương lai.
Theo giới khoa học, các tế bào lấy từ nước tiểu của bệnh nhân sẽ không bị từ chối bởi chính chủ nhân của nó, và vì thế họ sẽ bắt đầu từ nguồn tế bào của chính bệnh nhân.
Trong tương lai, phương pháp trên sẽ có những thay đổi bổ sung để sử dụng tế bào gốc tạo ra các chồi răng nuôi trong ống nghiệm. Sau đó, các chồi răng sẽ được cấy vào xương hàm của bệnh nhân, tạo thành một chiếc răng hoàn chỉnh đầy đủ chức năng.
Công nghệ sử dụng tế bào gốc đa năng để tái tạo nhiều bộ phận con người đang là hy vọng lớn cho y học tái tạo với việc tạo được gan và xương. Hiện các nhà khoa học vẫn tiếp tục nghiên cứu để có thể sử dụng tế bào gốc tạo ra các tế bào thần kinh và tế bào cơ tim.

Mẹ sẽ tìm lại nó cho con...

 5 năm trời chẳng xóa đi được tình yêu của anh, cũng như tình yêu của cô. Nhưng cô đã nói không bao giờ muốn nhìn thấy mặt anh nữa. Anh chẳng biết phải đối mặt với cô thế nào. Liệu Phương có chịu gặp anh không? Hay cô sẽ chỉ im lặng, hay sẽ cho anh thêm một cái tát nữa? Có thể Phương vẫn yêu anh, nhưng cô có chịu tha thứ cho anh không, cô có muốn quay trở lại với anh không? Điều ấy anh sẽ chẳng thể nào biết được.

***

Tiêu Thập Nhất Lang .P7

Tiêu Thập Nhất Lang

Tác giả: Cổ Long
Thể loại: Kiếm hiệp
Giang hồ du hiệp Tiêu Thập Nhất Lang trong lúc vô ý đã phát hiện ra được thanh Cát Lộc bảo đao đã thất lạc nhiều năm mà trong truyền thuyết đã nói đến, từ đó không những liên can tới cảnh tranh đấu trong giang hồ, mà còn kết giao với “Thiên hạ đệ nhất mỹ nhân” Thẩm Bích Quân...

Tiêu Thập Nhất Lang .P6

Tiêu Thập Nhất Lang

Tác giả: Cổ Long
Thể loại: Kiếm hiệp
Giang hồ du hiệp Tiêu Thập Nhất Lang trong lúc vô ý đã phát hiện ra được thanh Cát Lộc bảo đao đã thất lạc nhiều năm mà trong truyền thuyết đã nói đến, từ đó không những liên can tới cảnh tranh đấu trong giang hồ, mà còn kết giao với “Thiên hạ đệ nhất mỹ nhân” Thẩm Bích Quân...

 


Cắn rứt nhẹ nhàng

Nếu bạn hỏi một người đàn ông rằng: "Anh từng có lỗi với phụ nữ chưa?"

Câu trả lời của anh ta thường sẽ là khẳng định.
***
Đàn ông thường có một bản danh sách "phạm lỗi", trong danh sách có thể chỉ là một phụ nữ nhưng cũng có thể nhiều hơn một. Khi anh ta kể lại chuyện đó thì người khác nghe xong cứ ngỡ anh ta chẳng có lỗi gì với người ấy, thế nhưng anh ta cứ nói rằng: "Tôi có lỗi với cô ấy."
Cô ấy có thể đã quên mất anh ta hoặc cũng chẳng để ý đến chuyện ngày trước nữa, nhưng đàn ông thì cứ nhớ lỗi lầm bé nhỏ ấy cả đời.


"Tôi có lỗi" là ba từ rất khó nói nhưng lại rất dễ phạm phải. Lúc đàn ông ở cạnh người phụ nữa của mình, họ dễ dàng nói "anh có lỗi, anh xin lỗi". Nhưng chia tay rồi lại luôn cảm thấy bản thân mình có lỗi với cô ấy. Mãi về sau, thi thoảng anh chợt nhớ về cô, và cảm giác có lỗi ấy chỉ là nhẹ nhàng như một nỗi buồn thoáng qua để anh nhớ nhung cả đời.
Có một người phụ nữ để mình có cảm giác có lỗi mới khiến anh thấy anh cũng từng là một người nặng tình. Anh từng đem lại nỗi đau tình cảm cho người khác có nghĩa là anh cũng từng biết yêu say đắm.
Đàn ông thấy mình có lỗi với một người phụ nữ không có nghĩa là anh sẽ mãi yêu và nhớ cô ấy. Đối với anh, người yêu cũ chẳng qua giống như một lần bị trái rạ khi đã trưởng thành, tuy có chút đau đớn nhưng rồi cũng đã qua lâu. Khi con người ta nhớ về tình cũ thì cũng chỉ là nhớ lại khi xưa ta bé mà thôi.
Còn biết mình có lỗi với người khác còn là tốt, sự cắn rứt nhẹ nhàng ấy như một thay đổi mà đời người nhất định phải có.

[Tâm sự buồn] Chuỗi ngày kinh khủng vì trượt cả hai trường

Cứ nghĩ đến người ta bảo mình trèo cao, mình lại khóc, lại thương bố mẹ rất nhiều. Hàng xóm thì suốt ngày sang nhà mình nói này nói nọ, tủi thân lắm.

Đại học...
Mình cũng từng là một trong những niềm tự hào của cả gia đình. Thậm chí ai ai trong họ hàng đều khen là mình học chăm và giỏi hơn anh trai mình rất nhiều. Anh trai mình ham chơi. Ngày anh đỗ vào đại học, cả nhà như vỡ òa vì sung sướng nhưng khi đến lượt mình, ai cũng nghĩ rằng việc đỗ của mình là quá đương nhiên. Bởi lẽ, ngay cả chính mình, mình cũng đánh giá mình là một đứa con gái có học lực không đến nỗi tồi.
Mình giành tất cả quãng thời gian cấp 3 vào việc học và ôn thi đại học, nhiều bạn trai ngỏ ý với mình, nhưng mình đều xin lỗi họ và đều coi đó là những kỉ niệm rất đẹp giữ riêng cho mình. Mình không có ý định yêu đương, bố mẹ rất yên tâm và hài lòng về con gái.
Mình chọn hai trường đại học để thi, một trường cao, một trường tầm trung, nhưng trường cao đó mới là mục tiêu chính của mình. Thực ra, trước lúc thi, mình có ý định chọn một trường thấp hơn, nhưng gia đình mình khuyên nhủ quá nhiều, mình đành chiều theo ý họ, quyết định thử thi trường kia, trường cao kia thực ra đối với mình để vào nó, theo đúng thực lực cũng không phải là chuyện quá xa vời, nhưng hôm đó, mình đã dính phải tâm lí...
Ngày biết điểm, mình buồn và khóc rất nhiều. Bố mẹ cũng ôm mình khóc và bảo tất cả là lỗi của bố mẹ, càng buồn hơn khi nếu thi trường kia, mình hoàn toàn có thể đỗ, và thừa điểm. Những ngày tiếp theo là một chuỗi ngày kinh khủng và nặng nề. Ở quê, họ cứ bàn ra tán vào nói rằng bố mẹ mình tâng bốc con cái quá, chứ thực ra mình không hề được như thế.
Mình thương bố mẹ lắm, tại mình, mà bố mẹ không dám ngẩng cao đầu với người khác. Cứ tưởng rằng kết quả đỗ trường kia sẽ làm đỡ đi một phần, ai ngờ họ không bỏ qua, và tiếp tục lại nói bố mẹ mình. Mình buồn và tức họ lắm.
Bây giờ, mình không biết phải làm thế nào, mình nên đi học nguyện vọng hai không? Vì mình sợ sẽ không tìm được trường nào như mình mong muốn, hay mình thi lại? Một năm như thế, liệu thất bại nữa có làm bố mẹ mình suy sụp không? Vì trường kia mình thi chỉ là phụ, chứ không thích học lắm.
Giờ mình như đang ở trong một cái hố, nhìn bạn bè vui vẻ, mình chán nản vô cùng. Cứ nghĩ đến người ta bảo mình trèo cao, mình lại khóc, lại thương bố mẹ rất nhiều. Mấy người hàng xóm thì suốt ngày sang nhà mình nói này nói nọ, tủi thân lắm.
Mong các bạn giúp mình!

Tôi sẽ quên được anh

Và sẽ có một ngày những giọt nước mắt không còn lăng dài trên má mỗi đêm. Đó là ngày tôi quên được anh!

***
Một buổi chiều, nắng nóng rồi bất chợt mưa, tôi thấy anh giữa đám đông xa lạ. Hình ảnh ấy bám lấy tôi và rồi vô tình hay duyên số đã cho anh và tôi bắt đầu một tình yêu. Một tình yêu nhẹ nhàng, không quá sâu sắc nhưng đủ để tôi biết rằng tôi yêu anh nhiều như thế nào!


Tôi một cô gái từng bị tổn thương, tôi sợ quá yêu thương sẽ nhận lại nhiều đau khổ. Vì thế tôi luôn nghĩ tới việc từ bỏ, cứ mỗi khi anh làm việc gì khiến tôi không vui thì xích mích lại xảy ra và tôi lại muốn chia tay. Tôi muốn từ bỏ, tôi muốn trốn chạy tình cảm của chính mình. Nhưng rồi, anh nắm được tay tôi và níu giữ tôi ở lại bên anh.
Gần 2 năm là một khoảng thời gian không quá dài nhưng cũng đủ làm tôi hạnh phúc, hạnh phúc khi có anh. Anh một người con trai chẳng giỏi chiều bạn gái, đôi lúc bỏ rơi tôi vào những lúc tôi cần anh nhất. Không hẳn thế anh còn là người cho tôi biết yêu thương không thể hiện qua bằng lời nói mà bằng những hành động thiết thực hơn. Và cứ thế, tình yêu giữa chúng tôi dần đầy ắp những kỉ niệm, dù nó là buồn hay vui.
Nhưng tại sao lúc tôi biết học cách yêu thương, biết trân trọng những thứ mình đang có. Biết tha thứ những vô tâm của anh, biết suy nghĩ cho anh nhiều hơn thì lại là lúc anh nói chúng ta nên dừng lại. Anh nói anh rất yêu tôi, anh nói xin lỗi tôi, nhưng anh bảo anh không thể tiếp tục.
Anh nói là anh và tôi sẽ không có kết quả.Anh đã biết từ lâu rồi nhưng anh không muốn nghĩ đến nó, anh bỏ mặc nó để có tôi. Và giờ thì anh nghĩ chỉ có tình yêu thôi là không đủ. Anh nói anh phải theo sự sắp đặt của gia đình anh. Tôi có thể hiểu, tôi hiểu hết tất cả. Vì tôi biết giữa chúng tôi có khoảng cách và tôi cũng từng bị giống như anh. Tôi đã đấu tranh để đến với anh nhưng sao anh lại không thể cố gắng vì tôi cơ chứ. Chỉ cần anh cố gắng thì tôi sẽ cố gắng cùng anh. Dù kết quả có thế nào đi chăng nữa thì mình đã cố gắng hết sức và không có gì để hối hận.
Nhưng, tất cả chỉ là suy nghĩ của riêng tôi.
Tôi đã chấp nhận từ bỏ- tình yêu của tôi..
Tôi sẽ cố quên..
Và sẽ có một ngày những giọt nước mắt không còn lăng dài trên má mỗi đêm..
Đó là ngày tôi quên được anh!

Lạnh Lắm, Phải Không Em?

- Chúng mình chia tay em nhé. Anh mệt mỏi lắm rồi.
- Yêu em làm anh mệt mỏi lắm sao? - Cô gượng cười hỏi lại anh. Chỉ mong lời anh nói chỉ là 1 trò đùa. Phải. Chỉ là 1 trò đùa mà thôi.
- Xin lỗi. Anh thấy chúng mình không hợp nhau.